Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 14: Chương 14: Chương 14: Lên núi hái thuốc 3




Diệp Tử Lan cầm dao chặt mấy nhánh cây cản đường tạo thành một lối đi nhỏ, vòng vèo. Trong lúc nhà nàng đang được xây thì nàng có luyện qua một vài động tác cơ bản đến các bài luyện chân luyện tay nên bây giờ tay chân đã nhanh nhẹn hơn trước. Cầm mấy đồ vật như cây cuốc hay ôm bàn ghế đều dễ như cầm giấy.

Diệp Tử Lan nhìn ngó xung quanh, nơi đây thảm thực vật khá xanh tốt có vài loài động vật nhỏ nếu không chú ý sẽ không thấy, có khi lại bị rắn cắn lúc nào cũng không hay biết. Nàng đi càng lúc càng vào sâu trong rừng, hái được không ít loại thuốc quý, dường như con người nơi đây không nhận biết được cây thuốc thì phải. Mà, cũng phải thôi, đa số là dân nghèo, lo tất bật kiếm tiền nuôi gia đình đã mệt thì thời gian đâu còn rảnh rỗi để mà nhận biêt cây thuốc như nàng.

Đi thêm một đoạn, Diệp Tử Lan thấy phía trước có một cây lùn lùn, lá xanh trái đỏ dài, chạy lại gần mới thấy rõ.

- Là ớt đây mà, còn có cây con nữa.

Diệp Tử Lan cười tươi rói như bắt được vàng, hôm qua nàng dạo gần hết mấy quán tạp hóa trong trấn mà một cọng lá của cây ớt cũng không có chứ nói gì tới trái ớt. Diệp Tử Lan vội để cái giỏ qua một bên, bỏ hết cây thuốc ra ngoài rồi hái hết ớt bỏ vào, ớt xanh ớt đỏ nàng cũng ngắt sạch cho vào lớp dưới của đáy giỏ. Rồi hái mấy cái lá cuộn lại thành hình tròn, ngắt một cọng cây khô cố định lại hai đầu lá nối với nhau. Rồi lấy thêm một cái lá khác cố định phần đáy lá để đất không rớt ra ngoài.

Làm thêm vài cái như vậy rồi nàng nhổ cây ớt con lẫn đất cho vào bầu lá tự chế sau đó lại bỏ cây thuốc vào trước sau mới để cây ớt con vào sau.

Xong xuôi, nàng lại mang giỏ đi tiếp. Đi thêm một đoạn nàng thấy có vài loại cây ăn quả quen thuộc. Vội để giỏ xuống xoắn quần xoắn áo trèo lên bẻ vài cành rồi leo xuống. Hái một trái ăn thử, quả nhiên là hồng giòn. Vị ngọt ngọt giòn giòn không cưỡng lại được khiến Diệp Tử Lan ăn liền bốn quả to.

Sau khi ăn xong, nàng đếm đếm rồi nhìn xung quanh, ác định không có ai rồi mới dùng tay trái vung lên một phát, động tác có vẻ chẳng làm nên việc gì nhưng trên cây lại phát ra một tiếng “ rắc “, cành hồng có nhiều quả nhất như bị một lưỡi dao sắc bén cắt ngang, rồi từ từ đáp xuống đất như thể có ai đỡ từ trên cao vậy.

Diệp Tử Lan chạy lại hái mấy trái to cho vào giỏ rồi cầm mấy nhánh cây kia vác lên vai, tiếp tục đi. Lúc thì bắt vài con gà rừng, khi lại gặp trứng chim cút. Sau lại đào măng. Đến khi cảm thấy cái giỏ đã nặng trịch thì nàng mới thôi không tìm nữa. Đang định quay đầu đi về thì nàng ngửi trong không khí có mùi máu tanh. Đặt cái giỏ xuống nàng tay cầm mấy con gà với con dao đi rừng lần theo mùi máu. Đi chừng trăm bước chân nàng thấy phía trước có hai người một vận lam y, một vận hắc y, người vận lam y toàn thân máu me đầy mình, còn người vận hắc y thì cảnh giác đề phòng nàng.

- Ngươi là ai?

- Thôn dân bên dưới, ta đi hái thuốc.

Nói xong nàng quan sát người vận lam y, rồi nói tiếp.

- Ngươi nếu muốn cứu hắn thì đi theo ta. Nếu không hắn sẽ mất máu mà chết.

Người vận hắc y nhìn Diệp Tử Lan từ trên xuống, một bộ y phục cũ nhưng sạch sẽ, rồi ra quyết định.

- Ta tin ngươi, dẫn đường đi.

Diệp Tử Lan quay đầu đi, người vận hắc y cõng người vận lam y đi sau. Tới chỗ để cái giỏ, nàng xách lên rồi vác trên vai mấy cành hồng nhìn có vẻ nặng nề đi tới trước. Vì là đường đã được phát quang sẵn nên đi xuống khá dễ dàng. Về tới cửa sau chỉ độ nữa canh giờ. Sau khi vào nhà, Diệp Tử Lan bảo hắc y nhân đặt lam y nhân lên giường. Còn nàng đi tìm băng gạc, nước và một vài hộp thuốc chữa vết thương ngoài da.

Cởi cái áo rách lả tả ra rồi vứt sang một bên, Diệp Tử Lan lấy bông gòn nhẹ nhàng lau khô vài vết máu gần vết thương, rồi rắc thuốc lên vết thương, sau lại băng bó lại. Sau khi hoàn tất việc cầm máu cho lam y nhân. Quay sang hắc y nhân, nàng nói.

- Xong rồi đấy, ngươi cứ để hắn nằm như vậy hai ngày rồi chuyển đi đâu thì chuyển.

- Hết bao nhiêu tiền?

Hắc y nhân hỏi.

- Ở đây chữa bệnh đổi sức lực không lấy tiền. Ta đã trị thương cho chủ nhân nhà ngươi thì chính ngươi phải làm việc cho đúng với giá trị của vết thương đó. Hiểu không?

Diệp Tử Lan nhìn hắn hỏi.

- Chưa hiểu lắm.

Hắc y nhân lắc đầu, ở đâu lại ra cái kiểu này nhỉ, trị thương lại không lấy tiền mà lấy sức lực.

- Nói sao cho ngươi hiểu nhỉ?

Trong lúc nàng đang tìm cách giải thích dễ hiểu cho vị hắc y này thì nghe ngoài cửa có tiếng gọi.

- Diệp cô nương, tôi Lý Thúc đây.

- À, mới nhắc đã tới rồi. Ngươi cất cây kiếm rồi theo ta.

Diệp Tử Lan hớn hở chạy ra cổng, hắc y nhân chĩa kiếm sau lưng nàng khiến Diệp Tử Lan dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.