Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 17: Chương 17: Chương 17: Tặng hồng 2




Vừa qua tới cổng nhà Hàm Đan, Diệp Tử Lan thấy phía trước có một đoàn người chỉnh tề, có hai người mặc giáp phục đứng trước cổng xem chừng như đang canh gác. Thấy nàng bước tới thì vội đi lên ngăn cản.

- Nơi này không phận miễn vào. Mời đi cho.

- Nơi này là nhà các ngươi sao? Gọi Hàm Đan ra đây, ta muốn xem hắn có gan đuổi ta đi không?

Người mặc giáp phục thấy một tiểu cô nương gọi thẳng tên họ của trưởng tử Hàm gia ra thì nghĩ chắc nàng ta là họ hàng gì đó của Hàm Đan nhưng lúc nãy Hàm gia có dặn.

- Mời cô nương về cho, Hàm gia dặn ai tới cũng mời về khi khác lại tới.

Lời vừa nói xong thì có một chiếc xe ngựa vừa dừng lại, người trong xe vội vàng đi tới cổng người đến là một một người mặc giáp phục khác, hình như là nữ nhân, người mặc giáp phục lập tức cho vào. Lúc nãy Diệp Tử Lan muốn vào thì cản bây giờ người lạ đi vào lại cho. Một cảm giác không thoải mái ập đến. Diệp Tử Lan hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào cánh cửa đóng chặt kia, người mặc giáp phục thấy nàng không đòi vào nữa mà chỉ đứng đó. Chợt, y thấy có một cơn gió nhẹ thoáng qua, nghĩ ban đêm có gió thì cũng là bình thường thôi nhưng chuyện sau đó lại khiến y kinh hoàng.

Khi cơn gió nhẹ nhàng lướt qua những người đang gác cổng nhưng lại trở thành vũ bão chém nát cổng vào. Chỉ nghe “ Đùng “ một cái, cánh cổng tan tành. Thấy việc xong, Diệp Tử Lan thong thả đi về, bỏ lại đám người hốt hoảng nhìn cánh cổng tan tành mà không hiểu nguyên do, thật hả dạ làm sao.

- Chuyện gì vậy?

Tiếng động không chỉ khiến đám lính hoảng hốt mà ngay cả những người gần đó cũng tò mò chạy ra xem.

Hàm Đan cùng những người trong nhà cũng vội chạy ra xem, thấy cánh cửa bị chém tơi tả, từng đường chém ngọt như cắt đậu phụ làm hắn liên tưởng tới một người. Hắn liền tìm một người mặc giáp phục hỏi.

- Lúc nãy có phải có một cô nương tay ôm rổ trái cây tới đây đúng không?

Người giáp phục gật gật đầu, hắn kể lại mọi chuyện từ lúc Diệp Tử Lan tới cho tới lúc nàng đi. Hàm Đan âm thầm nuốt nước bọt. Mộ Dung Quyết nhìn bức tường cũng bị chém đứt mà không có một chút lệch nào thì thầm kinh ngạc, phải là loại vũ khí nào mới có thể chém đứt được như vậy?

Nhìn cánh cổng tan tành, một người nãy giờ vẫn im lặng, hắn mặc trường bào màu đen, ánh mắt hờ hững lạnh lùng, hắn ngửi được mùi gió núi thoáng qua chứ không hề thấy mùi sắt của đao kiếm. Là ai mới có thể làm được như vậy?

Diệp Tử Lan về đến nhà, ngồi phịch xuống ghế đặt rổ hồng lên bàn. Nàng cảm thấy bản thân lạc lõng giữa thế giới này, trước kia, ăn rồi giết người theo lệnh tổ chức, thời gian rảnh lại bị cha nuôi nhồi nhét các phong tục, kiến thức, từng cách sống từng nghề nghiệp của mỗi người. Thế giới kia vội vã, công nghệ vật chất đầy đủ, nàng chẳng có thời gian để mà suy nghĩ chuyện bản thân, nhưng bây giờ khi đến đây rồi, có nhiều thời gian suy nghĩ cho bản thân lại không biết nên làm gì.

Thế giới kia tốt hay thế giới này tốt đây?

Thuộc hạ từng thân cận nhất bây giờ cũng khác, có phải những chuyện từng xảy ra sẽ không bao giờ trở lại không?

Nàng đang mong muốn chuyện gì?

Diệp Tử Lan đóng cửa lại rồi tắt nến về phòng ngủ mà không hay biết hoặc giả cũng chẳng quan tâm chuyện gì khác. Hàm Đan đứng bên ngoài thấy cửa đóng im lìm thì âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Là lỗi của hắn khi dặn như vậy. Cũng tại vì có khách quý tới nên mới dặn như vậy thôi, ai nghĩ là nàng sẽ tới.

Trong lúc hắn còn đang cảm thán thì người mặc trường bào lúc nãy bước tới. Hắn ngửi thấy mùi gió từ nơi này phát ra nhiều nhất, cỏ cây ở đây cũng lay động nhiều hơn bên kia. Nhìn dáng vẻ của Hàm Đan thì chắc người trong kia rất quan trọng với y.

- Vô ảnh, Mị ảnh, Thi ảnh các ngươi ở lại đây, ngày mai Diệp cô nương có đi đâu thì báo lại cho ta.

Có tiếng vâng đáp lại mà người chẳng thấy đâu. Hàm Đan cùng người kia đi về.

Tờ mờ sáng hôm sau, Diệp Tử Lan ngủ dậy, đi súc miệng với muối rồi tập thể dục một hồi. Cả người mồ hôi đầm đìa, nhưng đối với nàng cũng chẳng sao hôm nay nàng đã hít đất được hai mươi cái, ngày mai sẽ tăng thêm mười cái, chỉ như vậy sự nhanh nhẹn mới trở lại như nàng mong muốn.

Tập xong, Diệp Tử Lan đi tới thùng nước lấy gáo múc nước dội lên người. Mới tập xong cả người nóng bừng bừng bây giờ có dòng nước lạnh áo tới khiến nàng vừa tỉnh táo hơn vừa cảm thấy sảng khoái không gì bằng. Vừa tắm Diệp Tử Lan vừa tưới luôn mấy cây rau con với mấy cây ớt con hôm qua trồng.

Sau đó nàng lại vào bếp thổi cơm để mang đi rừng. Lần này phải vào sâu hơn nữa mới có thể kiếm được nhiều loại thuốc tốt. Thổi cơm rồi luộc ba quả trứng, thêm một ít rau với một ít đồ hôm qua ăn còn dư. Cho vào hộp đâu vào đấy gọn gàng rồi nàng mới vào phòng đeo mấy túi chì ước chừng bằng với trọng lượng cơ thể của mình. Diệp Tử Lan bắt đầu đeo từ khi nhà mới xây xong nên khi ban đầu đi lại rất khó khăn, nhưng bây giờ tuy có hơi chậm nhưng nàng vẫn thog thả được.

Sau khi ăn sáng xong, nàng lại cho cơm hộp vào giỏ, cầm dao theo lối cửa sau đi lên núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.