Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 18: Chương 18: Chương 18: Đi rừng gặp hổ




Sau khi Diệp Tử Lan lên núi được một canh giờ thì trời cũng sáng rõ, Hàm Đan cùng ba người Mộ Dung Quyết, người mặc trường bào đen và nữ hán giáp phục. Đang ngồi thừ người trong đại sảnh như đang chờ gì đó, bên ngoài Lưu Ninh Nhi đang phân công cho thợ làm lại cái cổng mới, không hiểu sao mà bị chém nát như thế này nhỉ?

A Đan nói tối hôm qua Diệp tỷ có đến nhưng bị lính cản lại, không biết có bị sao không? Lỡ người ra tay kia tổn thương đến tỷ ấy thì sao? Không được, ta phải tới thăm tỷ ấy... nhưng mà còn công việc này. Haizzz... chiều lại sang thăm vậy.

Ở bên trong đại sảnh, một bóng đen không biết từ đâu đáp xuống, người đó nói.

- Bẩm chủ nhân, Diệp cô nương mới sáng sớm đã lên núi rồi ạ.

- Có ai đi theo không?

Hàm Đan hỏi.

- Mị ảnh và Vô ảnh đi theo rồi ạ.

Hàm Đan gật đầu, người mặc trường bào đen cũng đứng lên.

- Chúng ta cũng đi thôi kẻo cô nương kia lại gặp nguy hiểm.

Mọi người đồng thanh đều đứng lên chỉ có Mộ Dung Quyết là vẫn ngồi ì ra đó. Biết làm sao được, hắn bị thương mà. Còn cái cô nương kia, không biết nàng ấy có chịu làm nương tử ta không nhỉ? Mà chắc sẽ chịu thôi, ta phong độ thế này, hảo soái thế này cơ mà.

Vừa nghĩ Mộ Dung Quyết vừa gãi cằm, nghĩ tới chuyện Diệp Tử Lan sẽ đồng ý làm vợ hắn nên bất giác hắn chống hai tay bên hông rồi ngửa đầu cười to làm mấy người đứng gần đó nhìn hắn như nhìn thằng điên.

Diệp Tử Lan theo con đường mòn hôm qua rất nhanh đã tới được nơi cần tới. Nàng bỏ giỏ xuống rồi bắt đầu tìm cây thuốc. Nơi này cây cỏ xanh tốt nên chẳng thiếu mấy loại thuốc tốt, cũng may kiếp trước nàng học đông y và y học hiện đại rất kĩ nếu không thì khó mà phân biệt được cây thuốc với cây cỏ. Nhổ cây lấy rễ, ngắt hoa, bẻ cành hay nhổ luôn cây Diệp Tử Lan gom lại cũng gần nửa giỏ. Thấy cũng được kha khá thuốc, nàng quyết định tìm hồ hay suối gần đây để xem có cá không và... cũng nên cắt đuôi hai cái phiền phức sau lưng mới được.

Nghĩ vậy nàng liền mang giỏ lên lưng, hít một hơi dài rồi đi vào hướng bụi cây rậm rạp, lá cây xào xạc che lấp đường đi của nàng khiến hai người Mị Ảnh và Vô Ảnh thoáng cái đã mất dấu nàng.

Diệp Tử Lan đi hơn nửa canh giờ thì tìm thấy một con suối lớn, nước suối trong vắt thấy cả đáy, có vài con cá còn nô đùa nhau trong nước. Diệp Tử Lan bỏ giỏ xuống rồi đi tới gần mép suối, nàng đưa một tay ra hướng về phía mặt suối mà xòe cả năm ngón tay ra, đột nhiên vài con cá đang còn bơi lội tung tăng vui vẻ thì bỗng bị hút lên trên, rồi theo một đường cong hoàn hảo cho vào giỏ. Cứ như thế cho đến khi giỏ được hai ba con thì thôi, nhiều hơn thì nàng ăn không hết. Nhìn ba con cá trong giỏ, ngẫm xem làm món gì mới ngon thì một con vật nhỏ đen tía có tám chân và hai cái càng mập mạp đang bò ra bò vào một cái hang nhỏ.

Diệp Từ Lan ngạc nhiên pha lẫn vui mừng. Đây không phải cua đá sao, loài cua duy nhất sống trên cạn. Chúng thường được nướng hặc băm ra xào sả ớt, nghĩ tới thôi là đã thèm rồi. Phải bắt mới được. Cua ơi, ta tới đây.

Diệp Tử Lan xoắn tay áo lên rồi chạy tới ngồi xổm xuống gần miệng hang, nàng đưa tay về phía hang rồi chờ cua bị hút ra.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau từng đàn cua to, cua vừa đều hút vào tay nàng và dính chặt vào lòng bàn tay nàng, từng con từng con chất chồng lên nhau như được dán keo, cảm thấy đã đủ ăn, nàng lại thôi. Sau, Diệp Tử Lan dùng tay còn lại hướng về phía đám dây leo nhờ gió cắt một đoạn rồi cột chặt càng cua và chân cua lại. Con này nối tiếp con kia cho đến con cuối cùng mới chịu đứng dậy. Nhưng khi vừa đứng dậy thì một tiếng gầm làm nàng giật mình xoay người lại.

Thì ra trong khi Diệp Tử Lan lo chăm chú vào đám cua mà không chú ý tới một con cọp già đã rình nàng từ khi nàng tới con suối này.

Diệp Tử Lan từ từ đứng dậy, con hổ cũng đi ra từ bụi rậm, mắt nó cứ thao láo nhìn nàng, chợt con hổ bất ngờ lao tới làm nàng không kịp động thủ chỉ biết nhảy sang một bên tránh né. Xoay người lại, Diệp Tử Lan định dùng gió chém nát con dã thú này thì nàng nghe trong gió có tiếng rất nhiều người đang chạy về hướng này. Trong đó có một người rất lợi hại, hắn vượt xa những người còn lại. Là ai nhỉ? Có quen với Hàm Đan không?

Mãi suy nghĩ, Diệp Tử Lan không để ý tới con hổ. Sau khi chụp hụt, nó liền xoay mình lại rồi tiếp tục lao đến, khi nhận ra thì đã muộn. Diệp Tử Lan thấy vậy chỉ biết giơ tay ra đỡ theo bản năng.

Con hổ dùng chân trước táp một cái vào cánh tay khiến Diệp Tử Lan chỉ biết hét lên rồi bị đánh bật ra xa một trượng, nằm lọt thỏm trong bụi cây, máu chảy lên láng. Con hổ thấy con mồi đã nằm xuống thì liền lao tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.