Cú tát của con hổ khiến Diệp Tử Lan không giữ được thăng bằng mà ngã nhào xuống một lùm cây rậm rạp bị gai nhọn đâm vào da thịt đau nhói, trong lúc chậc vật định bò ra khỏi chổ bụi cây đầy gai thì nghe tiếng xé gió từ phía sau lao tới. Nàng ngẩng đầu quay lại, một cái miệng đầy răng nanh đang hướng cái cổ của nàng cắn tới.
Diệp Tử Lan cắn chặt răng, lòng bàn tay hình mặt trăng khuyết phát ra một luồng sương đen mờ nhạt, định chờ con cọp tới đúng trọng tâm thì cho nó đi uống trà với diêm vương, nhưng khi con hổ chỉ còn cách nàng ba thước thì một bóng đen lao tới đạp vào mi tâm con quái thú một đạp rồi đứng chặn trước mặt nàng. Người nọ mặc trường bào đen, bàn tay cầm một thanh kiếm cả người tỏa ra sát khí nồng đậm khiến con hổ vừa bị đạp cũng phải dè chừng, Hàm Đan chạy theo sau tới. Đầu tiên là hô lên với người mặc trường bào đen.
- Dịch huynh cẩn thận với hai chân trước của nó, Mộ Dung đệ bị thương là do móng vuốt của nó đấy.
Rồi y mới chạy tới đỡ Diệp Tử Lan đang lồm cồm bò lên chỗ đất trống.
Trên người nàng nhất là hai cánh tay chi chít vết gai đâm, người không biết còn tưởng nàng bị bệnh đậu mùa cũng nên. Mặc dù vết thương mới bị đâm vào, máu chảy là thế nhưng Diệp Tử Lan lại như không có một cái chau mày hay đau đớn gì. Bởi lẽ khi rút tay ra khỏi bụi gai thì da cũng liền lại, chỉ còn vài vết máu li ti trên tay áo.
Nhưng với cú tát của con hổ trên cánh tay còn lại thì Diệp Tử Lan ngại có nhiều người ở đây nên chỉ kịp cầm máu bằng cách hóa băng cánh tay lại, định bụng khi về nhà sẽ xử lại. Nên nàng quay sang Hàm Đan mượn một tấm vải sạch.
Hàm Đan kiếm hết trên người không có liền nhìn nhưng người đi sau, nữ hán mặc giáp phục liền lấy ra một mảnh vải hơi cũ nhưng sạch sẽ đưa cho nàng.
- Cảm ơn cô nương.
Nhận lấy cái khăn từ tay nữ nhân giáp phục, Hàm Đan ngồi xổm xuống bó tay lại cho Diệp Tử Lan. Khi vừa bó xong thì cũng là lúc một tiếng rống thê lương vang lên kế bên chỗ bọn họ ngồi, con hổ vùng vằng một lúc rồi chết hẳn, người mặc trường bào đen thu kiếm lại cuộn bên hông. Lúc này, hắn mới nhìn lại cô nương kia.
Trong khoảng khoắc bốn mắt chạm nhau đó, mặt Diệp Tử Lan thoáng chút ửng hồng, nàng vội xoay đầu đi. Dịch Mộ Thiên trong một thoáng nhìn ấy, tim cũng lỗi nhịp vài phần. Không biết tại sao, khi nhìn nữ nhân kia lại làm cho hắn có cảm giác muốn che chở. Ánh mắt đảo qua mảnh vải được băng bó kia thì có hơi nhíu lại, hắn có thấy đằng sau lớp vải được băng bó kia có một luồn hàn khí phát ra. Diệp Tử Lan cảm nhận được ánh mắt kia thì vội phủ lớp áo xuống che đi cánh tay đang băng tạm lại. Xong đâu đó nàng quơ cái giỏ bên cạnh đứng lên.
- Ta có việc, về trước đây.
Nói xong, mang giỏ lên lưng, trong lúc vội co tay lại để luồn tay qua dây mang thì mày cau lại nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình thường. Đứng lên, Diệp Tử Lan toan đi thì Dịch Mộ Thiên cũng nói.
- Ta đi với cô.
- Không cần.
Nói rồi nàng đi mất, Dịch Mộ Thiên bị cự tuyệt cũng không tức giận mà dậm chân một cái rồi cũng chạy theo làm Hàm Đan cùng nữ nhân mặc giáp phục nhìn nhau, còn bọn họ thì sao?
Nữ nhân mặc giáp phục thấy mọi chuyện không còn gì nghiêm trọng thì cũng cáo từ về nhà. Chỉ còn lại Hàm Đan với con hổ chết bên cạnh. Thấy ai cũng về hết, y ảo não.
- Ai bảo mình là trưởng làng làm gì. Haizz... người đâu?
Thở dài một cái, hắn gọi hai người Mị ảnh và Thi Ảnh ra, cả hai từ trong lùm cây gần đó phóng tới, chờ mệnh lệnh.
- Các ngươi đem nó đi chôn đi. Đào sâu xuống, rồi dựng một cái bia, để người khác tưởng là mộ người cũng được.
Chờ cho mộ được vun cao, cả ba người mới rời đi, khi cả ba vừa quay đi khoảng chừng một canh giờ sau, có một bóng đen từ trong một nhánh rừng khác chạy ra, bóng đen đó nhìn chằm chằm ngôi mộ mới xây.
Diệp Tử Lan mang giỏ đi trước Dịch Mộ Thiên theo sau, thấy vậy nàng vội rẽ sang một hướng nhỏ khác để đi tới cổng sau của nhà mình, cứ tưởng nàng rẽ rồi thì người đằng sau sẽ đi đường khác nhưng Dịch Mộ Thiên vẫn đi theo nàng.
- Ngươi theo ta làm gì?
Khi đến gần cửa sau thì nàng quay lại hỏi nhưng vì hỏi và quay lại quá nhanh khiến Dịch Mộ Thiên cách Diệp Tử Lan chỉ một gang tay, nàng hốt hoảng lùi lại hai ba bước.
Những biểu hiện của nàng đều bị hắn thu vào mắt, Dịch Mộ Thiên mặt không đổi sắc nói.
- Ta không biết đường xuống núi. Lúc nãy đi lên vì lo tìm mùi của con hổ kia nên không chú ý đường.
Hắn nói như vậy thì nàng biết nói gì đây. Nhưng mà, hắn nói chữ “ Mùi “ mũi hắn thính lắm sao? Thảo nào lúc nãy hắn nhìn chằm chằm cánh tay của mình.
- Nói như vậy là mũi ngươi rất thính, sao không dùng mũi mà ngửi mùi đi đường đi, rất nhanh sẽ tìm ra đường xuống dưới đấy.
Nghe ra ý cự tuyệt của nàng, Dịch Mộ Thiên mặt dày nói.
- Diệp cô nương đối xử với người vừa cứu mình như vậy sao?
Diệp Tử Lan vừa định đi thì nghe câu này không khỏi nhăn mày, hắn nói cũng đúng. Nói gì thì nói, hắn cũng vừa cứu mình còn gì.
- Vậy, mời ngươi một bữa cơm, thế nào?
- Nàng nấu.
Dịch Mộ Thiên hỏi.
- Đúng vậy, nếu ngươi không ăn, ta cũng đành chịu, ta làm gì có tiền mà mời ngươi cao lương mỹ vị.
- Được, ta đồng ý. Đi thôi.
Diệp Tử Lan đi trước, Dịch Mộ Thiên đi sau. Nhìn đầu nàng chỉ búi gọn bằng một cây trâm đơn giản, hai tai không có đeo khuyên, y phục cũ khiến hắn không khỏi xót xa. Nàng không có tiền thì làm sao sống đây?