Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 20: Chương 20: Chương 20: Cải tử hồi sinh




Diệp Tử Lan đi tới mở cửa sau ra, lúc này Nhiếp Lĩnh mới nhìn rõ, cửa sau bằng gỗ dày chắc chắn, tường bao quanh cao hơn người bình thường... đây là muốn chống trộm ư?

- Ngươi còn đứng đó làm gì thế, vào đi chứ?

Thấy Diệp Tử Lan gọi mình, Nhiếp Lĩnh sực tỉnh, hắn lấy lại vẻ bình thường rồi bước vào trong nhà, vừa vào trong hắn lại giật mình.

Ruộng vườn đâu ra đó, nhà cửa bằng tường gạch kiên cố, lối thiết kế tiện lợi lại có cả giếng riêng chứ không như mấy hộ nông dân khác phải đi gánh nước từ ngoài suối về. Ngoài vườn trống trải chỉ có vài luống rau con con mới cấy. Ngoài ra mọi thứ đều trông như còn khá mới, giống như là mới xây xong, vậy chẳng lẽ nàng ấy không phải người ở đây ư?

Diệp Tử Lan đem một bình trà ra đặt trên bàn với một ít hồng giòn rồi nhìn Nhiép Lĩnh nói.

- Ngươi ngồi đây uống trà chút, ta vào làm chút cơm.

Nói rồi nàng đi vào trong, qua nữa canh giờ sau, nàng bê lên một mâm cơm nhỏ, hai món xào, một món chiên và một bát canh nhỏ còn nóng hừng hực. Nhiếp Lĩnh cầm bát cơm vừa được đặt tới trước mặt mình, xới cơm và bắt đầu ăn. Hai món xào gồm có cải xào, trứng chiên với ớt và một bát canh cua rau dại.

Hương vị vừa phải, khiến hắn tham lam ăn ngấu nghiến, mãi cho đến khi đến miếng cuối cùng, hắn mới nhận ra. Bữa cơm giữa hai người đã trôi qua nhanh như thế nào.

Tring suốt bữa ăn, vì mãi nhấm nháp hươmg vị mà có khi đầu bếp nhà mình sợ là không nấu ngon bằng kia mà hắn quên hỏi luôn tình cảnh nhà nàng. Tỉ như, cha mẹ đâu, có huynh đệ tỉ muội hay không?

Nhìn nàng dọn chén bát đi rửa, hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi.

- Ta... ngày sau ta còn có thể tới đây ăn cơm chứ?

Diệp Tử Lan ngẩn ra nhìn hắn một lúc rồi gật đầu nói.

- Cũng được thôi nhưng nguyên liệu thì ngươi đem tới.

Nhiếp Lĩnh gật gật đầu, ngồi uống trà, mắt thì nhìn nàng rửa bát ngoài giếng. Khung cảnh yên bình cho hắn cảm giác thư thái, thoải mái. Không như ở nhà gà bay chó sủa loạn thành một đoàn. Nghĩ tới thôi đã nhức đầu rồi.

Sau vài chum trà, hắn giới thiệu.

- Ta tên Dịch Mộ Thiên, là chủ nhân Dịch gia trang, sau này nếu cô nương có gì uất ức cứ tới tìm ta.

-Ta tên Diệp Tử Lan, chủ nhân duy nhất của ngôi nhà này, ngươi không cần thắc mắc về gí cảnh nhà ta, ta chỉ là một kẻ bị vứt bỏ mà thôi. Thôi... thời gian không còn sớm nữa, mời ngươi về cho kẻo người ta thấy lại đồn linh tinh.

Dịch Mộ Thiên nghe nàng nói như vậy tuy có hơi giật mình nhưng cũng gật gật đầu.

Vừa tiễn Dịch Mộ Thiên đi xong, Diệp Tử Lan vào trong nhà lôi mớ thuốc mới hái sáng nay đi phơi. Vừa phơi được một nữa thì một phụ nhân chạy hộc tốc vào nhà, thở không ra hơi nói.

- Diệp, Diệp... Diệp cô nương, van cầu cô nương cứu mẹ chồng ta, bà ấy...

- Thẩm à, nói từ từ thôi, nào uống miếng nước đi.

Nói rồi, Diệp Tử Lan bưng tới cho nàng ta một chén trà. Phụ nhân kia sau uống xong thì nắm lấy hai tay của Diệp Tử Lan lắc lắc.

- Diệp cô nương, mau, mau cứu mẹ chồng ta. Bà ấy bệnh lâu năm rồi, hôm nay phát bệnh sợ không chống đỡ được, van cầu cô nương cứu bà ấy.

- Được rồi, được rồi, chúng ta vừa đi vừa nói.

Diệp Tử Lan đóng cửa lại rồi cùng phụ nhân đi về nhà thị.

Vừa vào tới nhà phụ nhân kia thì đã nghe tiếng gào rống của một lão nhân.

- Lũ súc sinh chúng mày, muốn ta và mẹ ngươi chết hết các ngươi mới hài lòng đúng không? Suốt ngày ăn không ngồi rồi, không làm được trò trống gì ra hồn, giờ lại vác nợ đến, các ngươi có còn là con người không?

Phụ nhân kia nghe vậy liền chạy tới đỡ lão nhân.

- Phụ thân, con gọi Diệp cô nương tới rồi, có gì từ từ nói, mẹ đâu rồi?

Lão nhân kia phụ nhân nói vậy thì nhìn Diệp Tử Lan rồi chạy tới cầm tay nàng, mắt rưng rưng nói.

- Diệp cô nương, cầu cô nương cứu lão bà nhà ta, bao nhiêu tiền ta cũng trả.

- Trả cái gì chứ, cha, ngươi chỉ lo cho mẹ còn bọn ta thì sao? Chẳng phải nàng ta trị không cần tiền sao?

Vừa nghe thấy lão nhân nói sẽ trả tiền thuốc men thì một nam nhân rống lên. Lão nhân nghe vậy tức không chịu được, bước tới hai bước giơ chân đạp nam nhân kia một cái.

- Đồ bất hiếu nhà ngươi, ngươi nếu biết tới tiền thì sao ban đầu không chịu khó dành dụm, chăm lo làm ăn đi, mãi chúi đầu vào cờ bạc, tiền bạc trong nhà đã vét sạch cho ngươi đi trả nợ, ngươi còn dám nghĩ tới tiền mua quan tài của ta, ngươi thật đúng là súc vật.

Nam nhân kia bị nói như vậy thì lặng thinh, một phụ nhân khác ngồi bên cạnh vội nói.

- Cha, đừng đánh nữa, A Lực nói cũng không sai mà. Mẹ đã bệnh nhiều năm như vậy, bao nhiêu thuốc cũng không khỏi. Đại phu cũng nói bệnh của mẹ là vô phương cứu chữa, đại nhân ngài còn trông đợi cái gì nữa.

- Các ngươi câm mồm hết đi, dám nói mẹ như vậy, các ngươi là con bà sao?

Phụ nhân đứng cạnh Diệp Tử Lan căm giận nói. Diệp Tử Lan vỗ tay nàng ta rồi lên tiếng.

- Nếu ta trị khỏi bệnh cho bà ấy thì sao?

Nam nhân kia nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng, nữ nhân bên cạnh không do dự nói.

- Không có khả năng.

- Oh, vậy các ngươi có muốn cược không?

Diệp Tử Lan nhàn nhã nói. Nam nhân kia nghe vậy thì hỏi.

- Ngươi muốn cược cái gì?

- Nếu ta trị khỏi bệnh cho người trong kia thì hai người các ngươi lập tức cút ra khỏi nhà này, ta sẽ gọi Hàm Đan tới lập giấy tờ cấp cho các ngươi ở riêng, tự sinh tự diệt không còn liên quan tới gia đình này, nếu ta thua thì ta sẽ cho ngươi ngôi nhà ta đang ở kia. Thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.