Không chỉ hai vợ chồng A Lực mà ngay đến cả lão nhân cùng phụ nhân đang đứng cạnh Diệp Tử Lan cũng giật mình. Lão nhân vội xua tay.
- Cô nương à, không được đâu, không chữa khỏi thì thôi, hai đứa phế vật này ta tự lo được, cô nương đâu cần phải làm thế...
Không đợi lão nhân nói xong, nữ nhân ngồi bên cạnh nam nhân vội cắt ngang như sợ Diệp Tử Lan thu hồi ý vừa nói.
- Ngươi nói thật sao? Nếu ngươi không trị khỏi bệnh cho mẹ ta thì ngôi nhà của ngươi sẽ thuộc về ta.
- Đúng vậy, các ngươi dám cược không?
Diệp Tử Lan không mảy may để ý tới lão nhân mà hỏi ngược lại nữ nhân kia. Nam nhân kia còn chần chừ chưa trả lời thì nữ nhân bên cạnh đã thúc vào lưng gã. Một hồi sau gã liền đồng ý. Dù sao gã cũng biết rõ, bệnh tình của mẹ gã vốn dĩ không chữa được. Nay lại có kẻ ngu ngốc đâm đầu vào, sao gã lại để mất cơ hội này được chứ?
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Diệp Tử Lan liền nhìn lão nhân, nói.
- Lão gia gia, ta tự ý quyết định như vậy, ngài không trách ta chứ?
Lão nhân thấy vụ cá cược đã được đặt ra thì thở dài.
- Chuyện cũng rồi thì ta biết làm gì, hơn nữa với loại con như nó ta có khuyên răn thế nào cũng không nghe, cho chúng nó ở riêng cũng là một chuyện tốt, để chúng tự trải nghiệm cảm giác kiếm ra tiền khó thế nào.
Nói rồi, lão quay sang phụ nhân kia nói.
- Con dâu cả, con đi tới nhà mời trưởng làng cùng các cụ trong tộc tới đây. Gọi cả chồng con về đây.
- Dạ.
Phụ nhân kia đáp một tiếng rồi chạy đi, Diệp Tử Lan lúc này mới theo chân lão nhân vào nhà chính, đi qua gian thờ tổ tiên, tới một căn phòng nhỏ. Cửa ra vào phòng là một bức mành màu tối, bức tường ngay đầu giường có một khung cửa sổ nhỏ nhờ ánh nắng từ bên ngoài hắt vào mới có chút ánh sáng nên khi vừa bước vào thì nàng thấy ngay một phụ nhân trung niên, cả người gầy guộc đang nằm trên chiếc giường nhìn không có chút nào gọi là đang sống cả.
Diệp Tử Lan tới gần giường, đưa tay chạm nhẹ lên mũi, hơi thở mong manh, cho thấy người này sắp chết. Cũng may hôm nay gặp nàng. Lão nhân thấy nàng hạ tay xuống thì vội hỏi.
- Thế nào rồi, bà ấy còn cứu được không?
Diệp Tử Lan quay đầu nhìn lão nhân.
- Có thể, nhưng mong lão gia gia để ta một mình trong này, dù có chuyện gì cũng không được cho ai vào. Có được không?
Lão nhân nghe nàng nói có thể cứu được người thì gật đầu lia lịa rồi vội đi ra ngoài. Còn không quên kéo một tấm gỗ ngăn cách lối ra vào lại, còn ông thì đi ra ngoài sân ngồi đợi trưởng làng đến.
Ở trong phòng, Diệp Tử Lan lẩm bẩm.
- Ta không cần biết là ngươi có ở đây hay không, nếu có thì ra ngoài cho ta, không được nhìn lén. Nếu không sẽ chết không báo trước.
Phụ nhân kia chạy một hơi ra ruộng, nơi chồng nàng đang làm việc nói lại với y mọi chuyện rồi hai vợ chồng chia ra đi gọi hai hướng. Phụ nhân kia đi gọi Hàm Đan tới, nàng ta tới cũng là lúc Hàm Đan cùng mọi người đang dùng cơm. Thấy quản gia dẫn vào một phụ nhân thì hỏi.
- Vợ Đại Văn, tẩu tới có chuyện gì vậy?
Lưu Ninh Nhi rót một chén nước đưa tới cho phụ nhân rồi nhịn thị.
Thị uống xong rồi đặt chén xuống bàn sau lại thuật hết mọi chuyện cho Hàm Đan nghe. Khi nghe tới đoạn Diệp Tử Lan muốn cá cược thì đứng bật dậy, Nhiếp Lĩnh nghe vậy cũng dừng đũa lại.
- Sau đó thì sao?
Lưu Ninh Nhi sốt ruột hỏi, trong lòng trách Diệp Tử Lan dại dột, sao lại có thể cược như vậy?
Nhưng mà trong lòng Hàm Đan lại khác, nếu Diệp Tử Lan làm vậy thì đích thị nàng có khả năng chữa khỏi cho mẹ chồng vợ Đại Văn.
- Ta cũng không biết bây giờ làm sao nữa, tóm lại là, cha ta muốn trưởng làng cùng thân sinh trong tộc tới làm chủ cho việc để vợ chồng Đại Lực ở riêng.
- Được rồi, để ta vào lấy chút đồ rồi đi ngay.
Hàm Đan lật đật bỏ chén cơm xuống rồi đi về thư phòng. Chỉ chốc lát sau Hàm Đan cùng một người khác rời nhà đi đến nhà lão nhân.
Trong sân lúc nãy trống trải không một bóng người mà gì đông như trẩy hội. Khi nhóm người Hàm Đan tới thì đã thấy trong gian nhà chính có vài cụ nhân đang ngồi trên ghế, người thì trầm tư, kẻ hút rồi phun thuốc phì phèo, người lại nói gì đó với lão nhân.
Thấy Hàm Đan đến, tất cả mọi người đều đứng dậy hướng y gật đầu xem như là chào hỏi, rồi ngồi xuống. Lão nhân cầm tẩu thuốc rít một hơi rồi nhả khói ra, nói.
- Bây giờ trưởng làng cũng đã đến rồi, Đại Thúc, ngươi muốn chia nhà ra ở riêng như thế nào thì nói đi, để mấy lão già chúng ta còn về nhà ăn cơm.
Người được gọi là Đại Thúc kia chính là cha chồng của vợ Đại Văn, Trần Đại Thúc. Ông có hai người con trai và một con gái, con gái đã lấy chồng ở thôn bên cạnh. Còn hai con trai cũng thành gia lập thất nhưng vẫn còn ở chung nhà với cha mẹ, người con lớn là Trần Đại Văn lấy vợ là Trần thị, người con thứ là Trần Đại Lực lấy vợ là Kiều thị. Hai vợ chồng Trần Đại Lực cùng Kiều thị không lo làm ăn chỉ lười biếng, ăn chơi. Cờ bạc, rượu chè các thứ thường mang về nợ nần cho cha mẹ cùng đại ca đại tẩu gánh vác. Trần Đại Thúc đã khuyên răn nhiều nhưng Trần Đại Lực không nghe, vẫn chứng nào tật nấy.
- Nay, ngay cả tiền mua quan tài của hai người già chúng ta, bọn nó cũng muốn cắn nốt thì các vị nghĩ xem, một lão già làm cha như ta không dạy bảo được thì cho chúng nó ở riêng cho rồi. Ta, Trần Đại Thúc mong các vị trưởng bối Trần gia cùng trưởng làng đại nhân cấp cho bọn nó được ở riêng.
Mấy lão nhân nhìn nhau rồi gật đầu, lão nhân cầm tẩu thuốc lúc nãy lại lên tiếng.
- Vậy cũng được, nhưng ở riêng thì ngươi cho bọn chúng cái gì?
Trần Đại Thúc nghe vậy thì gọi Trần Đại Văn cùng Trần Đại Lực lên đứng hai bên ông.
- Hiện nay con gái lớn đã đi lấy chồng, nhà ta chỉ còn hai con trai, cả gia tài chỉ có bốn mẫu ruộng. Nay ta chia cho Đại Lực hai mẫu ruộng cùng một số vật dụng thiết yếu. Ta không cần các ngươi chăm lo cho hai người già chúng ta, ta chỉ cần mỗi năm cấp cho chúng ta hai lượng bạc là đủ rồi.
Trần Đại Lực cùng Kiều thị nghe nói như vậy thì không giãy nảy gì, dù sao thì sau khi ở riêng rồi, bọn họ sẽ dọn vào nhà của Diệp Tử Lan kia. Lo gì nữa chứ?
Nghĩ vậy, hắn liền đóng dấu lên giấy ở riêng. Nhận lấy các vật dụng cần thiết, sau lại nhận lấy một lượng bạc do Trần Đại Thúc đưa. Mấy lão nhân thấy mọi chuyện êm xuôi như vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhỏm nhưng lại có cùng thắc mắc.
Sao hôm nay tiểu tử này lại ngoan ngoãn như vậy nhỉ?
Kiều thị cất giấy vào túi rồi nhìn mấy vị lão nhân nói.
- Hôm nay nhờ các trưởng lão giúp đỡ nên việc ở riêng của chúng con mới được thuận lợi, nhưng phiền các trưởng lão ở lại thêm một chút nữa để làm chứng cho chúng con một việc ạ.
Mấy lão nhân ngơ ngác nhìn nhau, Hàm Đan cùng Dịch Mộ Thiên nhìn nhau.
Trần Đại Thúc quát Kiều thị.
- Ngươi câm mồm cho ta, không biết xấu hổ hay sao mà dám nói chuyện này ra.
Trần Đại Lực nghe vậy liền cãi lại.
- Cha, cái này là chính miệng nàng ta nói, chúng con không ép. Vậy thì tại sao giấu chứ?
Mấy lão nhân thấy hai cha con cãi nhau thì can. Một lão nhân béo hỏi.
- Hai người các ngươi có gì từ từ nói, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nghe lão nhân béo mở màn, Kiều thị không dè chừng nói ra vụ cá cược giữa Diệp Tử Lan với hai người bọn họ. Sau khi nói xong, Trần Đại Lực còn nói thêm.
- Bệnh của mẹ ta không phải là các trưởng lão không biết, làm sao chỉ bằng một người ngoài vào thôn lại có thể trị được chứ? Bao nhiêu đại phu đều lắc đầu bó tay mà nàng ta làm được gì?
- Ta làm sao cơ?
Trần Đại Lực vừa nói xong thì từ trong nhà vang lên tiếng nói già nua của một phụ nhân trung niên khiến tất cả mọi người giật mình, hướng ánh mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Từ trong nhà, Diệp Tử Lan đỡ một nữ nhân tuổi chừng bốn mươi đi ra. Không chỉ người trong nhà hóa đá mà những người vây xem cũng trợn mắt như không tin vào những gì nhìn thấy.
Kia không phải là người mà bọn họ nói là bệnh triền miên không dậy nỗi sao?