Trong lúc mọi người còn đang há hốc, trợn tròn mắt nhìn thì Diệp Tử Lan lấy cái ghế gần đó rồi đỡ lão bà ngồi xuống. Xong xuôi thì nhẹ ho một tiếng khiến ánh mắt mọi người lần nữa đổ dồn vào nàng, lần trước nàng tuyên bố chuyện cứu người không cần tiền, cứ tưởng nàng nói chơi nhưng hôm nay, nàng thật sự cứu được người. Mà người này lại chẳng xa lạ gì với thôn dân, người được biết đến là bệnh liệt giường kia bỗng dưng đi lại được thì sao lại không giật mình cho được, không thản thốt cho được.
- Các vị thôn dân, các vị trưởng bối, trưởng làng đại nhân, thứ lỗi cho Tử Lan đã tự ý xen vào chuyện nhà các vị. Tuy Tử Lan sinh ra trong một gia đình không tử tế gì nhưng khi nhìn thấy cảnh con cái bất hiếu, ngỗ ngược thì lại không nhịn được mà giáo huấn vài câu, lúc nãy vị đại ca đây có hứa với Tử Lan là nếu Tử Lan cứu được mẹ của y thì y sẽ sống riêng không cần bất cứ đồ dùng gì, tuy nhiên. Làm người thì không ai dồn người không quen biết vào đường cùng bao giờ, nên mọi chuyện còn lại Tử Lan để mọi người xử lý, Tử Lan hơi mệt nên cáo từ trước vậy.
Nói xong, nàng nhẹ cúi đầu rồi quay người đi. Bỏ lại đằng sau nhiều tiếng xì xào không ngớt, Dịch Mộ Thiên thấy Diệp Tử Lan đi ra thì cũng đi theo, Hàm Đan ở lại xử lý nốt chuyện kia nên không về cùng được.
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Diệp Tử Lan đi đằng trước, Dịch Mộ Thiên đi đằng sau không mặn không nhạt nói.
- Đường này cũng không phải của riêng mình nàng, sao ta không thể đi?
Diệp Tử Lan câm nín, nàng bấm bụng đi nhanh về nhà. Khi về gần tới nhà thì gặp Đồng thị cùng một nam nhân, nàng tính không nói chuyện nhưng dường như Đồng thị không muốn buông tay. Vừa thấy nàng, thị ta liền vớ lấy.
- Ấy, Tử Lan con đi đâu về thế, chúng ta đợi con cả buổi rồi.
- Thẩm đợi ta có việc gì?
Diệp Tử Lan mờ mịt hỏi, nàng không thích cái ánh nhìn của nam nhân kia nhìn nàng, cái nhìn soi mói làm nàng khó chịu. Đồng thị như không nhận ra biểu hiện của nàng, nàng ta thân thiết nắm tay nàng, nói.
- Ây da, còn chuyện gì ngoài chuyện chung thân đại sự của con nữa, đây là Tam Bảo cháu họ của thẩm, năm nay nó cũng đang muốn lấy vợ, thẩm thấy cháu chưa có người gánh vác sức lực nên...
- Nhị thẩm.
Không đợi Đồng thị nói hết Diệp Tử Lan đã cắt ngang làm Đồng thị đang huyên thuyên cũng câm nín.
- Ta gọi một tiếng nhị thẩm là nể mặt nhị bá Lưu gia, thẩm lấy tư cách gì mà tự định hôn phối cho ta?
- Ta...
Dịch Mộ Thiên lúc đầu còn đứng ở phía xa giả vờ nhìn phong cảnh, nghiêng tai lắng nghe mọi chuyện nhưng khi nghe tới chuyện nữ nhân kia muốn làm với người hắn để ý, cùng với ánh mắt dâm đãng của nam nhân kia thì hắn đã không nhịn được, định tiến lên ôm lấy nàng che đi. Thì lại nghe nàng nói như vậy, yếu đuối nhưng mạnh mẽ làm hắn khômg khỏi có ý nghĩ khác, cuối cùng hắn vẫn chôn chân tại chỗ nghe nàng nói.
Diệp Tử Lan tiếp lời.
- Lần trước, thẩm dẫn con gái tới bảo muốn làm nha hoàn cho ta, ta không đồng ý, bây giờ thẩm lại bảo ta nên thành thân với tên này, thẩm nghĩ ta sẽ đồng ý sao? Thẩm biết trước câu trả lời tại sao vẫn dẫn người tới? Hơn nữa, nhìn hắn ta không giống với thôn dân Thạch gia thôn, nhìn thế nào cũng thấy hắn đã từng cưới vợ.
Diệp Tử Lan soi mói nhìn kĩ nam nhân kia làm Đồng thị chẳng dám hé nửa câu, lại nghe cái câu “ hắn đã từng cưới vợ “ thì sắc mặt khẽ biến.
Nam nhân đứng bên cạnh nghe vậy thì lớn tiếng nói.
- Đã từng cưới vợ thì sao chứ? Ngươi thì sao nào, lấy được ta là phúc phận của ngươi còn mong cái gì nữa, một tiểu thư bị vứt bỏ có hơn gì một con chó đâu.
Đồng thị nghe hắn nói toạt ra thì mặt càng xanh hơn, bà trừng mắt nhìn hắn một cái, nam nhân kia biết mình lỡ lời liền câm nín, nhưng Diệp Tử Lan lại không cho Đồng thị cơ hội giải thích, nàng cười lạnh.
- Bị đuổi đi thì sao nào, bị đuổi thì ngươi có quyền khinh miệt người khác à? Một nam nhân như ngươi không biết thì ngậm cái mồm lại, đừng có như kẻ rảnh mồm nào đó, đường đường là một đại nam nhân lại đi châm biếm một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta, ngươi không biết nhục à? Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này ta không bỏ qua đâu.
Nói rồi nàng nhấc chân lách người sang hướng khác đi thẳng tới nhà trưởng làng, Đồng thị quýnh lên vội chạy theo kéo tay Diệp Tử Lan lại.
- Ấy ấy ấy, Tử Lan có gì từ từ nói, cháu đừng giận như vậy, ây da tất cả là lỗi của thẩm, là thẩm nóng vội không tìm người kĩ càng. Ây da, cháu đừng đi mà. Tử Lan, Tử Lan...
Đồng thị tức đến dậm chân, bà ta chạy lại chỉ thẳng tay vào mặt nam nhân kia mà mắng.
- Ngươi xem đi, ta đã nói thế nào, chuyện gì cũng phải từ từ, bây giờ thì phải làm sao đây? Nếu chuyện này mà đến tai lão chồng nhà ta, thì ta làm sao ăn nói đây?