Sát Thủ Đi Làm Ruộng

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Cuộc sống mới, mục tiêu mới.




Diệp Tử Lan mặc lại quần áo, che lấp lại những chỗ bị rách rồi ung dung như không có việc gì, dựa theo trí nhớ mà đi về nhà. Trước khi về thôn, Diệp Tử Lan lại lẫn vào rừng tìm một chút củi để ngụy trang tránh người trong thôn nghi ngờ.

Lúc mặt trời vừa đứng bóng cũng là lúc Diệp Tử Lan một đầu đầy mồ hôi, vác trên lưng một bó củi nhỏ đi về hướng Thanh Thủy thôn.

Vừa về tới cửa nhà thì đã có một đại thẩm chạy lại hỏi thăm.

- Tử Lan, ngươi đi kiếm củi làm gì, bên nhà ta còn củi mà, cứ qua lấy chứ việc gì ngươi phải lên núi cho vất vả.

Diệp Tử Lan không ngạc nhiên gì khi đại thẩm này gọi tên nàng, vì thân chủ của thể xác này lúc trước cũng tên Tử Lan, nhưng lại là họ Lâm. Có lẽ từ nay về sau nàng cũng phải mang họ này để tiếp nhận cuộc sống ở thời đại này.

- Đại thẩm cứ nói vậy, con dù là nữ nhi thì cũng phải làm mới có cái ăn chứ, đâu thể lúc nào cũng dựa dẫm vào đại thúc với đại thẩm mãi được.

Diệp Tử Lan vừa bỏ bó củi vào phòng bếp vừa rót một chén nước mời đại thẩm kia.

Lý đại thẩm giật mình nhìn nàng rồi lại thở dài, nhận lấy chén nước rồi cùng Diệp Tử Lan ngồi xuống thềm nhà. Nàng để chén nước qua một bên, cầm tay Diệp Tử Lan nói.

- Đứa nhỏ ngốc này, bị từ hôn thì bị từ hôn, ngươi đừng quá bi thương làm gì, cha mẹ ngươi mất thì còn có chúng ta, đừng ngại gì hết cứ xem chúng ta như cha mẹ thứ hai của ngươi đi, chúng ta luôn là chỗ dựa tinh vững chắc của ngươi.

- Trong kí ức của Lâm Tử Lan thì một nhà Lý đại thẩm này là người tốt, có quan hệ bằng hữu với cha mẹ nàng, Lý đại thẩm có hai con trai đều đã lấy vợ, cả nhà chung sống hòa thuận. Diệp Tử Lan nghe vậy cũng mỉm cười đáp lại.

- Đại thẩm đừng lo cho con, con nghĩ thông suốt rồi, con sẽ sống thật tốt để cho đám người ấy phải hối hận vì từ hôn với con, con sẽ tự quyết định hôn nhân của mình. Sống thật tốt để cha, nương dưới suối vàng yên lòng.

Lý đại thẩm rơm rớm nước mắt gật gật đầu, trước đây nàng còn lo hài tử này sẽ vì thương tâm mà không muốn sống, nhưng giờ xem ra không sao rồi. Liễu Quyên, ngươi thấy chưa, con gái của ngươi cũng kiên cường như ngươi vậy.

Lý đại thẩm dặn dò vài câu nữa thì đứng dậy đi về. Sau khi đóng cổng lại, Diệp Tử Lan trở vào nhà, cũng may nhà của Lâm Tử Lan cũng được xem là có của ăn của để. Tường rào xây bằng đá cao hơn hai mét, cửa gỗ chắc chắn. Sân trước và sân sau rộng rãi, nhà có hai gian và một hành lang thông ra sân sau, sân trước có hai cây hồng và một chuồng gà nhỏ dưới gốc cây. Cây hồng khá to nên bóng mát phủ rộng vừa đủ để đặt một chiếc bàn gỗ cùng hai ba chiếc ghế. Do phải lo đám tang cho cha mẹ, lại thêm chuyện từ hôn nên sân trước lẫn sân sau đều ngập tràn cỏ là cỏ, trong nhà nồng đậm một mùi ẩm mốc như lâu ngày chưa dọn, Diệp Tử Lan mở tung hết các cửa sổ trong nhà ra để gió lùa vào thổi bay mùi khó chịu cứ luẩn quẩn quanh chóp mũi khiến nàng hắt xì liên tục.

Sau một khắc thời gian thì căn nhà vốn u ám đã trở nên sáng sủa hơn, Diệp Tử Lan vào phòng cha mẹ lúc còn sinh thời quét dọn một hồi thì tìm thấy vài ngăn chứa bí mật. Mà đối với một sát thủ chuyên nghiệp thì những ngăn chứa này chả khác nào hộc tủ bình thường, có thể tháo mở dễ dàng.

Sau vài giây va chạm, Diệp Tử Lan nhanh chóng bẻ khóa được tất cả các ngăn. Ngay mép giường có bốn ngăn, trên đầu giường có ba ngăn, mỗi ngăn đựng vài chục thỏi bạc lớn nhỏ đều tăm tắp. Có năm ngăn đựng bạc còn hai ngăn còn lại thì đựng một vài giấy tờ, trong đó có một khối ngọc bội màu đen mị hoặc khiến Diệp Tử Lan không nhịn được đưa tay cầm lấy. Cảm nhận đầu tiên sau khi cầm mảnh ngọc là một cảm giác mát lạnh truyền vào tay.

- Mảnh ngọc này sao nhìn quen mắt thế nhỉ?

Diệp Tử Lan lẩm bẩm rồi cũng không làm gì, bỏ lại mảnh ngọc vào ngăn tủ. Đóng khóa lại hết sau khi bỏ ra ngoài hai thỏi bạc.

Quét dọn một hồi nữa thì nàng đi xuống bếp, nhóm lửa bắt nồi nấu cháo. Nói về việc nhóm lửa thì bản thân nàng đã từng xem qua nhiều cách đánh lửa khi không có bật lửa.

Lửa rất nhanh cháy bùng lên, để chảo lên nồi, nàng cho một ít gạo đem ra cửa sau nhà bếp vo gạo. Sân sau có một cái giếng nhỏ, một thùng gỗ đựng nước và một cái nhà tắm nhỏ thông với cửa hông vào nhà. Ba bên bốn bề đều là tường nên việc nhìn trộm có hơi khó, thảo nào Lâm lão cha dựng một cái nhà tắm lộ thiên thế này.

Sau khi vo gạo, nàng múc thêm gáo nước nhỏ đem vào, cho gạo với nước vào nồi với số lượng vừa đủ, Diệp Tử Lan cầm lấy một cái rổ nhỏ ra sân sau. Ở sân sau ngoài cái giếng với nhà tắm thì còn có một mảnh vườn nhỏ với đủ loại rau, củ, quả khác lạ. May mắn là lúc ở hiện đại ngoài việc ám sát người khác thì toàn bộ thời gian rảnh, nàng đều chú tâm vào việc làm vườn kiểu này. Nên khi vừa nhìn thì nàng đã nhận ra không ít trái. Hái một vài loại rau đem vào, Diệp Tử Lan băm nhỏ bỏ vào nồi. Nêm thêm ít muối, cảm thấy vừa miệng thì mới cho cháo vào bát.

Nhìn bát cháo thơm bốc khói nghi ngút, Diệp Tử Lan mới tin đây là sự thật, nàng không nhưng đã chết mà còn nhập vào thân xác của cô gái đáng thương này để bắt đầu cuộc sống mới, mục tiêu mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.