Edited by Tử Băng
Đêm tối đen như mực, những vệt sao rơi vạch một đường mờ nhạt trên bầu trời cao phát ra sự nguy hiểm ngầm rất thảm đạm. Rừng kia như ẩn như hiện mơ hồ không rõ, đám sương lượn lờ, bóng cây lắc lư, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Đột nhiên, một trận gió thổi qua, cây cối bị tạt vào cứ rung động ô ô, giống như gào khóc thảm thiết.
Quản gia Lý Đạo Thanh của Tô phu lại tuyệt nhiên không sợ hãi, đầy cường tráng can đảm, hắn giờ này đang vô cùng cao hứng. Nghĩ đến ban ngày hôm nay, Ngọc Câu lén đến gặp hắn, nói nàng nguyện ý cùng hắn làm chuyện tốt, chỉ cần hắn tha thứ cho lỗi của nàng. Hắn không ngờ rằng nha đầu kia lại biết thức thời như thế. Thân hình phấn nộn kia rất nhanh sẽ nằm dưới thần hắn, tưởng tượng đến đây, hạ thân Lý Đạo Thanh liền nóng lên, chỉ mới nghĩ mà hắn đã thèm nhỏ dãi như vậy, ai bảo nha đầu Ngọc Câu kia ngày thường quá xuất sắc chứ?
Con đường nhỏ tối tăm, mù mịt, một bước cao một bước thấp đi đến phía hậu viện Hương Tuyết hiên, thời điểm này, khẳng định người trong viện đều nghỉ ngơi. Hắn đúng là có cơ hội vô cùng tốt a~.
Đáng tiếc là không thể thắp đèn lồng, thật sự không biết nha đầu kia lúc này đang ở nơi nào, Lý quản gia kêu to một tiếng, ngẩng đầu nhìn quanh hậu viện một vòng, không ngờ được rằng ở phía trước, cách đó không xa, có ánh sáng sâu kín xuyên thấu qua cành lá chiếu ra ngoài, hắn cao hứng đến mức ánh mắt đều mơ màng. Không nghĩ tới nha đầu này còn có một phen tâm tư như vậy, lại dùng ngọn đèn dẫn đường cho hắn ! Xem ra nha đầu kia bình thường là giả đứng đắn, bây giờ mới lộ ra, còn mời mọc hắn!
Cước bộ Lý Đạo Thanh nhẹ nhàng, hướng chỗ phát ra ánh sáng bước đi, trong miệng lầm bẩm, nghĩ xem chút nữa sẽ nói gì với tiểu bảo bối kia. Chợt bóng người trước mặt chợt lóe, Lý Đạo Thanh ngay lập tức bị khống chế huyệt đạo, đôi mắt tràn đầy trông mong cũng vẫn giữ nguyên như trước, chỉ thấy từ chỗ ánh sáng kia, tiểu thư Tô Thái Tuyết đang bối rối, trên người chỉ mặc duy nhất một kiện quần áo. Còn người vừa bay nhanh qua đầu hắn, điểm trúng huyệt đạo Lý Đạo Thanh lại chính là đại công tử Tô Thiên Hàm!
Lý Đạo Thanh nhìn thấy tình huống trước mặt, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Chẳng lẽ đại thiếu gia cùng tiểu thư lại ở nơi tạm bợ này làm chuyện cẩu thả? Trời ạ! Đây chính là loạn luân a! Tuy nói bản thân hắn chiếm đoạt nha đầu trong phủ nhưng cũng chưa từng có bất kì hành vi loạn luân nào. Hai nam nữ này đúng là heo chó cũng không bằng, Lý Đạo Thanh trong lòng khẽ mắng chủ tử, mãi nửa ngày mới phát hiện ra sự thật đáng sợ… (Băng: Mọi người đừng nghĩ là chỗ này Tiếu cô cô viết không hợp lý hay là ta chém quá tay, đơn giản là xã hội phong kiến, cổ đại, trung đại ngày xưa, có thể làm thế này, thế nọ với biểu huynh, biểu muội, nhưng huynh muội ruột thịt với nhau thì tuyệt đối không được. Bên cạnh chuyện trọng nam khinh nữ – trừ nữ quốc của tỷ tỷ của Yên Kinh ca sau này, thì đặc biệt là chuyện loạn luân là không được tán thành nhất, thậm chí là còn ghê tởm loại chuyện đấy. Có những người dù có dâm đãng thế nào nhưng cũng chưa từng nghĩ đến hành vi loạn luân, căn bản, họ nghĩ loạn luân là hành vi con người không bao giờ làm…)
Tại sao bản thân mình hẹn họ, yêu đương vụng trộm lại ở đây phá vỡ chuyện tốt của đại thiếu gia cùng tiểu thứ? Nha đầu Ngọc Câu kia đâu? Lý Đạo Thanh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ hết thảy chuyện này đều là nha đầu Ngọc Câu kia sắp đặt sẵn để hãm hại hắn? Nghĩ đến đây, da đầu hắn đều run lên, thân mình run rẩy, quanh thân đổ mồ hôi lạnh. Chuyện của đại thiếu gia cùng tiểu thư bị hắn chen ngang, bọn họ nhất định là thẹn quá hóa giận, giết người diệt khẩu a! Hiện tại phải làm sao bây giờ? Há mồm muốn giải thích, đáng tiếc, hắn lại không mở miệng được. Nguyên lại Tô Thiên Hàm điểm huyệt đạo toàn thân hắn, ngay cả á huyệt ( huyệt câm ) cũng bị che.
Yên lặng được khoảng một nén hương, Tô Thái Tuyết đã mặc xong quần áo, quanh đầu nhìn Lý Đạo Thanh, đồng tử màu đen chợt lóe lên ánh sáng quỷ dị mang sát khí nhợt nhạt. Lí Đạo Thanh sợ tới mức mở to mồm ra gọi, nhưng lại không mở miệng được, tay chân cũng không thể nhúc nhích. Thân hình Tô Thái Tuyết lóe lên, rất nhanh, ngực Lý Đạo Thanh truyền đến từng trận đau đớn, máu chậm rãi chảy như bị hút ra khỏi thân thể, mắt mở rất lớn, chết cũng không nhắm mắt. Tô Thái Tuyết thế nhưng lại giết hắn, một kiếm mất mạng!
Lý Đạo Thanh ở khắc cuối cùng đột nhiên nhớ đến, người thật sự muốn mình chết nhất định là Ngọc Câu, nha đầu này thật sự… thật sự rất đáng sợ.
Tô Thiên hàm không thể ngờ được Tô Thái Tuyết lại giết Lí Đạo Thanh, không đồng tình nhíu mày: “Ngươi tại sao lại giết hắn? Đêm hôm khuya khoắt, hắn tại sao lại chạy đến hậu viện này? Chúng ta đáng lẽ ra nên hỏi một chút sự việc rồi mới quyết định chứ!”
Tô Thái Tuyết sợ run một chút, vừa rồi là nàng gấp quá hồ đồ, nàng luôn luôn bình tĩnh là thế, nhưng bởi vì tình hình nằm ngoài dự đoàn, thẹn quá hóa giận thầm nghĩ muốn giết người. Cho nên nàng không thèm nghĩ liền giết Lí Đạo Thanh, sớm đã quên nên tra hỏi hắn, vì sao đã trễ như thế hắn lại vào Hương Tuyết hiên. Nhất định là có người bí mật chỉ điểm cho hắn, Lí Đạo Thanh này vốn là người luôn luôn có nhiều chuyện tốt, chẳng lẽ có người trong Hương Tuyết hiên này có tư tình với hắn, rồi hẹn Lí Đạo Thanh ra đây hẹn hò? Vậy thì chỉ cần sáng mai tra hỏi một chút xem tối qua ai không có ở trong phòng là được.
“Ta là tức quá bị hồ đồ.” Tô Thái Tuyết lãnh lệ mở miệng, lúc trước Tô Thiên Hàm cự tuyệt tình yêu thương, nhung nhớ của nàng, nàng đã chịu đả kích rất lớn. Nàng là một mĩ nhân như ngọc tuyệt mỹ lại tình nguyện đưa mình đến trong lòng hắn, trong ngực hắn, vậy mà hắn trong lòng vẫn không loạn, nhìn không chớp mắt. Chẳng lẽ chính nàng không có đủ mị lực? Tô Thái Tuyết ngồi xổm xuống, giơ tay tìm kiếm hơi thở của Lí Nói Thanh, quả thật là không nên tức giận. Đứng thẳng thân mình, nàng quay đầu nhìn Tô Thiên Hàm, sâu kin mở miệng.
“Thiên Hàm, ngươi thật sự không thể tiếp nhận ta sao?”
Tô Thiên Hàm lại ngạc nhiên, không ngờ được nữ nhân này còn chưa chết tâm, không biết liêm sỉ, không có đạo đức, thân là một muội muội lại cởi hết quần áo dụ dỗ huynh trưởng mình, vậy mà còn mặt mũi mà… lại, lại ba lần hỏi hắn có muốn nàng hay không. Sắc mặt hắn đen kịt mở miệng.
“Ngươi không cần nói nhiều nữa, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng!”
Tô Thái Tuyết loạng choạng lui từng bước, môi bị căn trắng bệch, máu tràn ra, hung hăng mở miệng:
“Đêm nay ngươi sỉ nhục ta như vậy, ngày khác, Thái Tuyết nhất định sẽ đòi lại, chỉ mong đến lúc đó, ngươi đừng hối hận.” Nói xong, nàng quyết tuyệt quay đầu lại, thân hình nhanh chóng lẫn vào trong bóng đêm. Tô Thiên Hàm nhìn thân ảnh dần biến mất kia, thở dài một hơi. Nàng giết người, hắn lại phải xử lý thi thể, thật là quá mức quá đáng. Hắn duỗi tay khênh thân hình mập mạp của Lý Đạo Thanh lên, rời khỏi Hương Tuyết hiên, đi đến nơi khác, tìm một cái giếng cạn ném thi thể vào. Có lẽ rất nhanh sẽ có người phát hiện ra cái xác này, mà cũng có lẽ sẽ vĩnh viễn không có ai phát hiện ra, cuối cùng thành một đống xương khô.
Bóng đêm quỷ dị dần che dấu đi hết thảy những việc xấu xa, dơ bẩn.
Sáng sớm hôm sa, Hương Tuyết hiên vô cùng náo nhiệt. Một nhóm tiểu nha đầu tập trung trên gian đất trống ở trong viện tử, Ngọc Câu cùng Tiểu Cúc đã sớm ở trong số đó. Mọi người đều bàn tán, nghị luận, không biết đã xảy ra chuyện gì mà sáng sớm đã tụ tập ở nơi đây. Chỉ có Ngọc Câu là hiểu rõ sự tình, vẻ mặt cười như không cười. Trong lòng nàng hừ lạnh, Tô Thái Tuyết, ngươi có phải cũng nên khủng hoảng một ngày chăng? Có sợ những chuyện mình làm bị người khác phát hiện chăng?
Tiểu Man dẫn hai nha đầu đứng trên thềm đá, cũng mang vẻ mặt ù ù cạc cạc (không hiểu chuyện gì = mạc danh kỳ diệu). Sáng sớm, tiểu thư lệnh cho nàng triệu tập toàn bộ mọi người đến đây, không biết đã xảy ra cái gì, trong lòng nàng liền bất an cực kì. Bởi vì, đêm qua, nàng lưu lại chỗ nhị thiếu gia cả đêm, nhị thiếu gia vốn cự tuyệt nàng, sau lại nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng động lòng người của nàng, liền để nàng lại. (Băng: a~ ta nôn ~ Tiểu Man này phải chăng bị bệnh tự kỉ cuồng nặng rồi hay sao @@)
Chẳng lẽ là tiểu thư đã phát hiện ra? Tiểu Man chỉ cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Sắc mặt tái nhợt. Một đêm hôm qua khiến cho toàn thân nàng bủn rủn, tứ chi vô lực. Đối với việc ở trên giường cùng nhị thiếu gia, nàng rất tự tin, không có chút sai sót. Chỉ là nhị thiếu gia không cho nàng một cái danh phân. Bất quá, nàng cũng thích cái cảm giác hoan ái trên giường, yêu đương vụng trộm, tình cảm mãnh liệt, cuồng dã, kích thích từng cái dây thần kinh của nàng, khiến nàng làm không biết mỏi mệt. Chỉ là, việc này mà để tiểu thư biết, nàng chỉ còn con đường chết!
Ngọc Câu ở trong đám nha hoàn nhìn thấy thần sắc Tiểu Man biến đổi không ngừng không khỏi âm thầm kì quái, rất nhanh, mắt nâu sáng lên, liền đoán ra, đêm qua, nàng ta nhất định cùng Tô Thiên Dương hoan hảo. Tưởng tượng đến đây, hảo cảm lúc trước của nàng với Tô Thiên Dương liền tan thành mây khói. Nếu Tiểu Man là thị thiếp của Tô Thiên Dương, Ngọc Câu nhất định sẽ không sinh khí. Nàng sinh khí là bởi vì Tô Thiên Dương rõ ràng đã có nhiều thị thiếp như vậy rồi, lại còn cố tình yêu đương vụng trộm ở bên ngoài. Chẳng lẽ hắn không biết việc này một khi bị phát hiện, Tiểu Man chỉ là một hạ nhân trong phủ, chắc chắn sẽ bị xử phạt rất nghiêm trọng sao? Đây chỉ là nàng vốn là nữ nhân cảm thấy không đáng thay nữ nhân khác, chứ không phải là đồng tình với Tiểu Man. Thực ra, nàng rất muốn Tiểu Man chịu một chút trừng phạt, ai bảo nàng ta luôn tự cho mình là đúng.
Ngay tại thời điểm bọn nha đầu hoảng sợ vô cùng, Tô Thái Tuyết rất hợp thời xuất hiện, đứng dưới hành lanh dài, nhìn một đống nha đầu trong viện, quanh thân tràn ngập sát khí lạnh lùng.
“Nói mau, mỗi người các ngươi tối hôm qua đều ở trong phòng sao?”
Lời Tô Thái Tuyết vừa nói ra, khóe môi Ngọc Câu hiện lên nụ cười lạnh, quả nhiên a~, không biết nàng ta xử trí Lý Đạo Thanh kia thế nào, nhất định là giết người diệt khẩu a~. Nam nhân kia quả xứng đáng bị như vậy, chà đạp nhiều nữ tử như hoa như vậy, là quả báo cho hắn mà thôi.
Ngọc Câu thật sự không có gì phải sợ, bởi vì, tối hôm qua, sự thật là nàng cùng Tiểu Cúc ngủ ở trong phòng. Nhưng còn Tiểu Man, sắc mặt ngày càng trắng, chỉ cúi đầu, không đường hoàng được như ngày xưa. Nàng nghĩ tiểu thư đã biết chuyện hôm qua của nàng, trong lòng đặc biệt sợ hãi, không dám nhiều lời.
Tô Thái Tuyết nhìn mười mấy tiểu nha đầu trong viện, mỗi người đều có vẻ mặt lo sợ không yên, chỉ có vẻ mặt Ngọc Câu là rất thản nhiên. Nàng cho tới nay đều là như thế, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu vậy mà trên người nàng ngày càng tăng thêm một phần ngạo nghễ. Cảnh này khiến Tô Thái Tuyết thực tức giận, không tự chủ được, muốn hủy diệt nàng. Nếu nàng hèn mọn một chút, thấp hèn một chút, có lẽ bản thân nàng cũng sẽ không ép buộc Ngọc Câu đến Cẩn vương phủ đâu.
“Ngọc Câu, tối hôm qua ngươi ở đâu?” Tô Thái Tuyết dứt khoát gọn gàng hỏi Ngọc Câu, rất nhiều tiểu nha đầu nhìn qua, vẻ mặt khó hiểu. Ngọc Câu lộ ra ý cười.
“Thưa tiểu thư, tối hôm qua Ngọc Câu cùng Tiểu Cúc ngủ trong phòng, tiểu thư chẳng lẽ đã quên Ngọc Câu bị thương, không khỏe? Làm sao có thể đi đâu được? Nếu tiểu thư không tin, thì đêm qua, trước lúc đi ngủ, Nguyệt Nhi cùng Tiểu Lan cũng có ghé qua thăm hỏi Ngọc Câu nữa.”