Lời nói của Tô Thiên Dương cũng làm cho Ngọc Câu không những không cảm thấy cao hứng mà còn dâng lên một chút tức giận. Nàng đứng thẳng dậy, sắc mặt băng lãnh trầm xuống, con ngươi hiện lên ý sắc bén, khóe môi nhếch lên vẻ khinh thường.
“Nam nhân có phải đều ác như vậy sao? Rõ ràng trong viện đã thu nhiều người như vậy, ngươi còn muốn thú thêm nữa sao? Ta một chút cũng không cam tâm trở thành một trong số đông thị thiếp kia. Ngọc Câu ta tuy rằng chỉ là một tiểu nha đầu nhưng ta có lòng tự tôn của chính ta. Tuyệt đối sẽ không tranh giành một chồng với những nữ nhân khác! Thà phải cưới một tên khất cái, dù là hạ nhân hai bàn tay trắng, ta cũng không phản đối! Như vậy ngươi hiểu chưa?”
Lời nói của Ngọc Câu làm cho Tô Thiên Dương nghẹn họng, nhìn nàng trân trối, hơn nửa ngày cũng không phản ứng lại. Nữ nhân này nói như vậy cũng thật lớn mật, hơn nữa, càng không thể tưởng tượng nổi, một nam nhân làm sao chỉ có thể thú duy nhất một nữ nhân chứ? Cho dù có là hạ nhân thì cũng sẽ cố bỏ tiền ra để cưới thêm một người thứ hai, trừ khi hạ nhân kia thật sự nghèo khó tột cùng thì mới cam chịu cả đời gánh một nữ nhân! Mặc dù vậy, ai dám đảm bảo người ta sẽ không đến thanh lâu một tay ôm một tỷ tỷ, một tay ôm một muội muội thành nghiện chứ! Thật sự có một người có thể cả đời chỉ có một nữ nhân thôi sao?
“Ngọc Câu, ý tưởng này của ngươi từ đâu mà tới vậy?” Tô Thiên Dương phục hồi tinh thần lại, mở miệng thì thào hỏi, lại nhìn Ngọc Câu đã đi ra ngoài được một đoạn xa. Hắn nhanh chóng bước vài bước đến bên nàng, lại tò mò hỏi tiếp: “Ngọc Câu, điều này là không có khả năng a, chẳng lẽ ngươi cả đời tìm không ra một nam nhân như vậy, liền cả đời không kết hôn sao?”
Ngọc Câu đứng thẳng lưng, mắt nhìn về phía mây trắng nơi chân trời, thần thái mờ ảo mà sâu thẳm, lẳng lặng bình thản mở miệng:
“Đúng vậy, ta cả đời cũng sẽ không lập gia đình, liền một mình nuôi sống.”
“Chẳng lẽ ngươi có thai với ai?” Tô Thiên Dương nghe xong lời Ngọc Câu nói, không khỏi cảm thấy căm tức. Là ai làm cho Ngọc Câu có thể toát ra vẻ mặt nhớ nhung kia chứ? Hắn thật muốn gặp tên kia rồi hảo hảo đánh giá một phen!
“Ta chưa có! Ta nói là ta tự mình nuôi sống ta!” Ngọc Câu thu hồi tầm mắt. Nàng nghĩ tới Đàm Hiên ( chính là Guillem ở kiếp trước của chị ý), Hiên là người ở kiếp trước của nàng, có nói thì Tô Thiên Dương cũng không hiểu, không chừng lại còn gặp phải một đống chuyện phiền toái nữa. Hiện tại nàng nghĩ tốt nhất là im lặng, rồi nghĩ biện pháp đối phó với Lí Đạo Thanh kia ( Lý quản gia đó), dám xuống tay với nàng nặng như vậy, cùng đừng mong nàng sẽ khách khí, Ngọc Câu hung hăng nghĩ. Đăng chuẩn bị xoay người tiếp tục quét rác, bỗng nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng. Tô Thiên Dương kia lại ôm nàng! Cả người bay lên trời, một hồi lên rồi lại xuống, hai người rơi xuống trên một cái cây cao lớn, cành lá tươi tốt, che quanh thân mình hai người họ.
Ngọc Câu tức giận trừng mắt nhìn Tô Thiên Dương, hắn muốn làm cái gì a!? Vì cái gì lại đem nàng đặt ở trên cây! Nàng không có võ công, nhìn từ trên cao xuống như này thực sợ hãi nha! Bàn tay nàng không tự giác rất nhanh túm lấy áo choàng của Tô Thiên Dương.
“Ngươi muốn làm cái gì? Nếu ta mà ngã xuống, thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Tô Thiên Dương nhún vai một cái, vén một màn lá xanh nhạt ra, hai người cùng nhau nhìn xuống. Cách đó không xa, hai thân ảnh đang lấp ló. Cư nhiên là Tô Thiên Hàm cùng Tô Thái Tuyết? Ngọc Câu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía Tô Thiên Dương, thấy trong mắt Tô Thiên Dương cũng tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không rõ. Tại sao hai huynh muội Tô Thiên Hàm cùng Tô Thái Tuyết gặp mặt mà lại phải trốn ở cái góc không sáng sủa thế này? Có cái gì không thể nói ở trong phòng sao?
Tàng cây hai người đứng có chút xa, cho nên hai người kia cũng không phát hiện xung quanh có điểm gì lạ, chỉ lo nói chuyên. Ngọc Câu bởi vì không biết võ công nên nghe không rõ, chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng dáng của bọn họ mà suy luận. Còn Tô Thiên Dương võ công cao cường, đương nhiên sẽ nghe được lời nói của hai huynh muội dưới tán cây đằng xa kia, trên mắt hiện lên vẻ kinh nghi bất định. ( kinh ngạc + nghi ngờ ).
Bởi vì, Tô Thái Tuyết nói với Tô Thiên Hàm rằng:
“Ca ca, ta thích ngươi, không phải là thích theo kiểu huynh muội, mà là tình cảm nam nữ. Ngươi có thể tiếp nhận ta không?”
Tô Thiên Hàm sợ run một chút, nhìn phía Tô Thái Tuyết, lời nói của giai nhân như hoa kia thật sự vô cùng khó tin, rất hoang đường! Bọn họ là huynh muội, làm sao có thể? Thần tình hắn có chút ngạc nhiên, song cự tuyệt:
“Thái Tuyết, ngươi điên rồi, chúng ta là huynh muội. Huynh muội ruột thịt!”
“Nếu ta không phải là muội muội ruột của ngươi, ngươi sẽ tiếp nhận ta chứ?” Trong mắt Tô Thái Tuyết dâng lên một tia hi vọng. Tô Thiên Hàm hơi nhíu mi, mắt đảo qua cây cối xung quanh, vạt áo trên người nhẹ nhàng bay, vẻ mặt tuấn tú cùng thân hình cao cao, quanh thân tỏa ra sự tao nhã bất phàm, nửa ngày, hắn kiên quyết lắc đâu.
“Thái Tuyết, ngươi là muội muội của ta, không cần suy nghĩ, ta sẽ không thích ngươi, điểm này, so với ai khác, ngươi hẳn là rõ ràng đi.”
Mắt Tô Thái Tuyết hiện lên một tầng ảm đạm rồi biến mất, chịu không nổi đả kích, thân hình nàng lùi ra phía sau hai bước, tựa vào thân cây phía sau, hơn nửa ngày mới vô lực mở miệng: “Thiên hàm, ta thích ngươi, tại sao người lại không thích ta chứ?”
“Thái Tuyết, về sau đừng bao giờ có ý nghĩ này nữa. Ngươi nên gả cho Cẩn vương, hắn nhất định sẽ đối tốt với ngươi.” Tô Thiên Hàm không biết nên nói cái gì vào lúc này, giống như cái gì cùng đều nhợt nhạt, hắn không biết Tô Thái Tuyết nghĩ cái gì mà lại đi thích hắn, cho tới nay, bọn họ ( Thiên Hàm cùng Thiên Dương) cũng không có đối xử với nàng hòa nhã. Nàng cư nhiên lại thích hắn?! Điều này làm cho hắn đau đầu cực kì. Nàng chính là muội muội ruột của hắn a, bất quá, cho dù nàng không phải muội muội ruột của hắn, hắn cũng chẳng có hứng thú.
“Ta không lấy chống, người ta thích là ngươi, vì cái gì ta phải gả cho hắn?! Thiên Hàm, buổi tối hôm nay ta ở chỗ này chờ người, nếu ngươi không đến, ta liền tự sát, cho ngươi cả đời lương tâm bất an!” Tô Thái Tuyết phẫn nộ gầm rú đứng lên, lời này theo tiếng gió rơi vào lỗ tai Ngọc Câu không sót một từ! Ngọc Câu đang ngồi đung đưa trên cây, thiếu chút nữa ngã xuống! Cái này… Thật sự là dọa người, không, rất rất dọa người nha! Người Tô Thái Tuyết thích là Tô Thiên Hàm! Thích ca ca của chính mình! Chẳng lẽ nàng không biết đây là tình cảm loạn luân sao?
Ngọc Câu trong đầu quay vài vòng. Tô Thái Tuyết đã chạy xa rồi. Tô Thiên hàm chần chờ một lát, cũng quay người đi về một hướng khác…
Trong sân liền trống trải yên lặng, không có lấy một tiếng động nhỏ. Hơn nửa ngày, Tô Thiên Dương mới sâu kín thở dài, tâm tình cực kì phức tạp mở miệng:
“… Này, là chuyện gì a?!!”
” Đúng vậy, rất kinh bạo nha! Tô Thái Tuyết cư nhiên thích huynh trưởng của mình. Đây chính là loạn luân a! Chẳng lẽ nàng ta không biết ư?” Ngọc Câu tiếp lời. Tô Thiên Dương không giống như thường ngày bám riết lấy nàng, bây giờ giống như mất hồn lôi Ngọc Câu nhảy khỏi cây (Băng:… Câu văn này thật là… ta cũng không biết phải làm sao, sao ta lại cảm giác, Dương ca đang lôi kéo Câu tỷ tự tử vậy?! ==), không nói lời nào rời khỏi hậu viện. Tuy rằng hắn không thích Tô Thái Tuyết, nhưng ngàng là muội muội của bọn hắn, làm sao lại có thể thích huynh trưởng của mình. Điểm này đối với Tô Thiên Dương mà nói, thực sự rất phức tạp.
Ngọc Câu ngơ ngác nhìn về hướng Tô Thiên Dương biến mất, trong lòng liền xoay lòng vòng mấy tia sáng kì dì, nàng rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp đối phó với Lý Đạo Thanh! Thật tốt quá! Khóe môi hiện lên một nụ cười, tinh quang trong mắt tỏa ra bốn phía (… O.o || ).
Bỗng nhiên, có một người mạnh mẽ vỗ lên vai của nàng, thanh âm vui sướng khi người gặp họa truyền đến.
“Tốt, Ngọc Câu, ngươi lại trốn đi chơi a! Hôm nay ta đến báo cho ngươi, ngày mai phạt cả một ngày!”
Ngọc Câu không cần quay đầu cũng biết người nói chuyện là ai, trừ bỏ địch nhân của mình, Tiểu Man, còn có thể có ai a! Bất quá, lần này tâm tình của Ngọc Câu rất tốt nên mặc kề nàng. Nàng ta muốn thế nào liền được cái đó đi. Nàng cúi đầu đi đến chỗ cái chổi dưới đất. Tiểu Man nhìn Ngọc Câu không để ý tới mình, không thỏa mãn được dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ của mình, nàng tức giận giơ tay đoạt lấy cái chổi của Ngọc Câu.
“Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không thế?”
Ngọc Câu ngẩng đầu, ánh mắt băng hàn, thần tình lãnh khốc, bình tĩnh nhìn Tiểu Man. Tiểu Man bị bộ dạng của nàng dọa hoảng, nuốt một chút nước miếng, không tự giác lùi về phía sau vài bước, lắp bắp mở miệng: “Ngươi muốn làm cái gì…”
“Ta không làm gì hết, ta quét rác! Hơn nữa, lời ngươi nói ta nghe được. Tiểu Man, ngươi tốt nhất chớ có chọc ta, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Ngọc Câu tàn nhẫn mở miệng, dùng sức đoạt cây chổi trong tay Tiểu Man, thầm nhủ một lần nữa: không bao giờ bỏ qua!
Tiểu Man chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong một hồi, toàn thân toát ra một chuỗi mồ hôi lạnh, tuy rằng bản thân mình tự biết, Ngọc Câu chỉ là một tiểu nha đầu, có thể làm nên chuyện gì a? Bất quá, hễ tưởng tượng đến lời nói của nàng, Tiểu Man vẫn không nhịn được run rẩy trong lòng. Hơn nửa ngày oán hận, bực tức mới biến được thành văn chương.
“Ngọc Câu, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy! Ta sẽ nói với tiểu thư!”
“Đi nào, để tiểu thư phạt quét rác cùng ta, không tin, ngươi đi thử xem!” Ngọc Câu khinh thường mở miệng. Giờ phút này, Tô Thái Tuyết đang thương tâm a, Tiểu Man mà đụng phải nàng ta, chính là tự mình tìm chết rồi. Đối với Tiểu Man, tuy rằng nàng thực đáng giận nhưng Ngọc Câu không có hận nàng. Người làm nàng thực oán hận chính là đám người Tô Thái Tuyết cùng Lý Đạo Thanh. Cho nên, tối hôm nay, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
“Ngươi!” Tiểu Man sửng sốt một chút. Ngọc Câu nói những lời này là có ý tứ gì chứ? Sắc mặt nàng lóe ra không ngừng. Tuy rằng nàng chán ghét Ngọc Câu, nhưng mỗi lần nàng ta nói đều rất linh a! Cho nên nàng làm sao dám đi nói cho tiểu thư nữa… Tiểu Man đang muốn nghĩ đến nhập thần thì xa xa truyền đến thanh âm của một tiểu nha đầu.
“Tiểu Man tỷ tỷ, Tiểu Man tỷ tỷ! Tiểu thư đang tìm ngươi a!”
“Ân! Đến đây!” Tiểu Man nhanh chóng trả lời, chạy vội đi.
Ngọc Câu cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc của mình.