Sát Thủ Khí Phi

Chương 14: Chương 14: Âm mưu quỷ kế




Lời Tô Nam Thiên vừa dứt, sảnh chính lại rơi vào một mảnh trầm lặng nghiêm trọng, không thể ngờ được lão Hoàng Đế kia lại sinh nghi tâm đối với Tô gia trong khi họ trung thành và tận tâm như thế. Sau này hành sự nhất định phải càng cẩn thận thêm nữa. Như vậy hôn sự của Tô Thái Tuyết chắc chắn không thể làm trái được.

Tô đại phu nhân sắc mặt ngày càng khó coi, vô lực nhìn nữ nhi của mình.

Mãi cho đến lúc này Tô Thái Tuyết mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này (Băng:…bà này đầu óc chậm chạp ghê.. Mà càng về sau càng ghét bà này = =, tật xấu đến cuối chuyện vẫn không sửa được == ). Chẳng lẽ nàng thực sự phải gả cho Cẩn vương khắc thê kia sao? Không, nàng tuyệt đối sẽ không cưới! Tô Thái Tuyết hừ lạnh trong lòng, nàng phải làm thế nào bây giờ, phụ thân bây giờ không thể trông cậy được gì nữa rồi, không may lại còn có thể mang đến cho Tô gia sự diệt vong, lúc đó nàng sẽ chỉ là một tội nhân.

“Mẫu thân, con không sao!”

Bởi vì Tô Thái Tuyết không có phản đối, mọi người cứ tưởng rằng nàng ta bình yên mà tiếp nhận chuyện vừa rồi. Tuy rằng băn khoăn nhưng cũng không muốn biết nhiều, mọi người lục đục rời khỏi sảnh chính. Cho đến cuối cùng, chỉ còn hai người Tô lão gia và Tô Thái Tuyết. Hai cha con một đứng một ngồi nhìn nhau nửa ngày, Tô Nam Thiên mãi mới chịu tâm tình mở miệng.

“Thái Tuyết, phụ thân thực không muốn gả con đi. Thế nhưng cả Tô gia không dưới trăm người. Chẳng lẽ con muốn vì một mình con ta phải hi sinh mạng trăm người hay sao?”

Tô Thái Tuyết khẽ nhếch bờ môi lên cười cười, lãnh bạc lạnh lùng.

“Phụ thân, con sẽ không cưới. Trăm mạng kia đối với con vốn đâu có quan hệ tình nghĩa gì? Nếu phụ thân vẫn gả con đi thì đừng trách nữ nhi con không tôn trọng phụ thân.”

Tô Nam Thiên nhìn khuôn mặt ngoan quyết của nữ nhi mình (Băng: ‘Ngoan’ ở đây không phải là trong ‘ngoan ngoãn’, ‘ngoan’ ở đây mang nghĩa ‘khó lường’.), quanh thân tỏa ra khí lạnh. Đây chính là nữ nhi của hắn sao? Vì sao chính hắn cũng không nhận ra. Nàng lúc nào lại trở nên độc ác như vậy, hơn trăm mạng người đều không thèm để vào mắt, rốt cuộc là nàng có gì đúng? Tô Nam Thiên thâm trầm nhìn Tô Thái Tuyết, trong mắt tràn ngập tức giận, phẫn hận ngày càng nhiều, hắn sủng ái nữ nhi này bao nhiêu đều rồi bây giờ thực thất vọng bấy nhiêu, đây thực sự là tiểu hài tử mà năm xưa hắn bế trong vòng tay sao? Dù cho không muốn cưới cùng không thể coi trăm mạng người như là cỏ rác được!

“Ngươi có ý gì chứ?” (Băng: Thông thường xưng là ‘con’, nhưng vì Tô lão gia đang tức giận nên ta đổi thành ‘ngươi’ nhé, đứng vì đọc đến đoạn ông ý tiếc 100 người mà nghĩ ông ý tốt, chờ xem, cha với con cùng một giuộc cả >.

“Nếu như Ngọc Câu biết được tất cả, phụ thân nghĩ sự tình mười tám năm trước còn giấu được chăng?”

Tô Thái Tuyết đạm nhiên nâng cao mi mắt, trong mắt đều là thần thái ‘xem kịch vui’, môi khẽ cười nhạt. Tô Nam Thiên nghe lời nàng nói, cả thân kinh hãi, tiếp theo là một trận cuồng nộ, mặt đen lại một mảnh, thở hổn hển: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Không muốn người ta biết trừ khi đừng bao giờ làm! Nữ nhi đã biết chuyện năm đó, phụ thân không còn che giấu được nữa rồi. Chỉ cần phụ thân không gả con cho Cẩn vương, con sẽ không hé răng nửa lời. Nhưng nếu người vẫn bức con, vậy thì… Đừng trách con nhiều chuyện!”

Tô Thái Tuyết thời điểm nói xong lời cuối cùng, sắc mặt đã băng hàn đến cực điểm, mím môi nhìn chằm chằm Tô Nam Thiên. Đáy mắt có hàn khí yếu ớt tràn tới.

Tô Nam Thiên cảm thấy hít thở không thông, trong lồng ngực truyền tới một trận đau đớn. Mặc kệ hắn đã từng làm sai cái gì nhưng hắn cũng là thân phụ của nữ nhi trước mặt này, nàng vì cái gì mà lại phải đối với hắn như vậy? Hơn nữa, hắn nhận ra một điều, Thái Tuyết rất hận hắn, không phải chỉ vì hắn đem nàng gả cho Cẩn vương mà còn vì một lí do khác. Tô Nam Thiên giơ tay chỉ thẳng mặt Thái Tuyết.

“Tô Thái Tuyết, ngươi là nữ nhi của ta sao? Ngươi thực ra là ai?”

Tô Thái Tuyết nhìn thần tình không thể tin được của Tô Nam Thiên lúc này, khóe môi cười lạnh đầy khoái ý, huyết dịch trong cơ thể tựa hồ như càng thêm hưng phấn, nàng sẽ cho hắn thấy,

“Cha, người nói gì vậy? Nữ nhi chỉ là không muốn gả cho Cẩn vương mà thôi. Nếu như phụ thân không gả con đi, con nhất định sẽ không làm khó phụ thân như vậy.” Tô Thái Tuyết bỗng mở cái miệng xinh đẹp, hé ra nét mỹ lệ, trên mặt hiện lên những biểu tình mà Tô Nam Thiên cực kì quen thuộc, bướng bỉnh, đáng yêu, lè lưỡi. Những động tác này làm Tô Nam Thiên hoài nghi không biết vừa rồi hắn có bị hoa mắt hay không. Thế nhưng gừng càng già càng cay, Tô Nam Thiên chắc chắn vừa rồi hắn không phải là bị hoa mắt. Tô Thái Tuyết vừa rồi không giống lúc xưa. Rốt cuộc không giống ở đâu, hắn sẽ tìm ra.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Tô Nam Thiên thỏa hiệp mở miệng.

(Băng: vì Tô Thái Tuyết bây giờ đã lộ rõ bản chất, không còn được Tô Nam Thiên sủng ái nữa cho nên từ nay về sau ta sẽ để cho hai cha con xưng với nhau là ‘Ta – ngươi’, ‘con – người’, nhé)

Bạn đang đọc Sát Thủ Khí Phi, editor Tử Băng ft Sông Hiền Hòa =)), chúc bạn có giây phút vui vẻ!

“Tìm người đại giá. Bộ dáng của con không có vài người đã xem qua. Chỉ cần tìm một người đại giá tương đối giống, trộm long chuyển phượng sẽ không ai biết. Chờ nữ nhân kia gả đi xong, chúng ta sai người giết nàng, thần không biết quỷ không hay. Đến lúc đó, chả ai để ý xem nữ nhân kia có phải con hay không.”

Mắt Tô Thái Tuyết hiện lên tơ máu, một thiên kim tiểu thư lại có thể có những thủ đoạn cay độc như vậy. Tô Nam Thiên vừa nghe xong không chỉ có hai chữ khiếp sợ mà còn là kinh hãi nữa. Hắn tuy rằng thường ở trên chiến trường, đối với việc giệt người không có gì là lạ, nhưng thân là một nữ nhi khuê các, làm sao có thể nói về hai chữ ‘sát nhân’ mà không hề chớp mắt!

“Ngươi rốt cục là ai?” Tô Nam Thiên thân hình khẽ động, cường tráng đi xuống, tay đặt lên cổ mềm mại của Tô Thái Tuyết, âm ngoan mở miệng. (Băng: Ông này, chỉ biết nói mỗi câu đó…)

Tô Thái Tuyết ngẩng đầu lên, cười duyên như thường ngày, “Phụ thân, người làm sao vậy? Nếu không làm như vậy, con sẽ chết! Chẳng lẽ nữ nhi muốn giữ lấy cái mạng này cũng không được sao?”

Ngữ khí dịu dàng đáng yêu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm Tô Nam Thiên, giống như ngày bé, chân thành, tha thiết. Tô Nam Thiên hẫng một cái, tự mắng mình không đúng, tự nhiên lại nghi ngờ nữ nhi mình. Thái Tuyết chỉ là không muốn bị Âu Dương Ly Yên khắc chết, muốn bảo mệnh cũng là lẽ thường tình. Người bình thường nếu gặp chuyện như vậy, tất nhiên sẽ hi sinh người khác để bảo toàn tính mạng mình.

“Thái Tuyết, con là một thiên kim tiểu thư, biết cầm kì thi họa, ai đủ khả năng để thay con được? Nếu như lộ ra chân tướng, trên dưới Tô gia sẽ đều là chữ chết!” Tô Nam Thiên vừa nói xong, Tô Thái Tuyết liền chần chừ một chút, trong đầu hiện lên mẫu thân yêu thương nàng, còn có phụ thân đối với nàng đầy sủng ái, nàng dần cũng cảm động.

“Phụ thân, yên tâm, có một người thích hợp. Không chỉ giúp nữ nhi tránh đi hoạn nạn mà còn làm cho người an tâm mãi mãi.” Tô Thái Tuyết nói nhỏ nhẹ, đầy ôn nhu nhìn Tô Nam Thiên làm cho hắn không tự chủ được tò mò về lời nói của nàng.

“Ai?”

“Ngọc Câu, phụ thân hẳn là biết nàng là ai đi?! Nữ nhân (mẹ của NC tỷ) kia lưu lại đứa nhỏ (NC tỷ), nếu để cho nàng (NC tỷ) biết chuyện năm đó, phụ thân còn có thể vô tư sao? Nữ nhi làm tất cả là vì phụ thân.” Tô Thái Tuyết cười tủm tỉm mở miệng, thể nhưng thanh âm kia mang theo sự ngoan quyết như có như không không khỏi khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng rồi không rõ bất an chỗ nào. Không thể nói ý kiến này là tốt, cũng không thể nói là không tốt. Ngọc Câu chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có thể thay thiên kim tiểu thư xuất giá, rất dễ sẽ lộ ra chân tướng.

“Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, nếu như mọi chuyện bị lộ thì làm sao bây giờ?” Tô Nam Thiên lúc này không có biện pháp nào, phải hi sinh một tiểu nha đầu thì sẽ hi sinh một tiểu nha đầu, bằng không nếu thật sự đem chuyện năm đó lộ ra, đường đường là một tướng quân như hắn làm gì còn mặt mũi để mà ở lại kinh thành. Huống chi Thái Tuyết nói không sai, nếu để cho Ngọc Câu biết, hắn nhất định sẽ không an tâm. Tuy rằng nàng chỉ là một tiểu nha đầu như vẫn phải diệt trừ tận gốc, đó mới là việc khiến hắn vĩnh viễn an tâm về sau. Bất quá tiểu nha đầu kia lại do phu nhân năm đó ra lệnh lưu lại. Giờ phải gạt phu nhân ra mới tốt. (Băng: Cái này giống như kiểu sợ vợ nhưng sợ chết hơn =]])

“Việc này đừng để cho mẫu thân con biết, nàng nhất định sẽ không đồng ý thương tổn Ngọc Câu.”

Tô Nam Thiên dặn do nữ nhi. Mặc kệ Ngọc Câu có thể gả đi thành công hay không, một khi uy hiếp đến hắn, hắn liền không thể lưu nàng lại. Ngẫm lại Tô Thái Tuyết nói cũng đúng, hắn là một tướng quân, làm sao có thể để người ta sỉ vả, mang tiếng xấu. Vì vậy, hắn nhất định phải diệt trừ Ngọc Câu.

“Phụ thân yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không nói cho ai cả.” Tô Thái Tuyết nở nụ cười, mắt như hoa đào tựa phát ra hương thơm, đôi mắt sáng như ngọc tỏa ra ánh sáng tinh tế, làm người ta không nói nên lời. Tô Nam Thiên thở dài, Tô Thái Tuyết thật xinh đẹp. Nhưng hắn thật sự không dám quá tin tưởng, nhớ lại lúc đầu nàng ác như vậy. Điểm này so với hắn có chút tương đồng, chỉ cần cái gì gây bất lợi cho mình liền hạ thủ không chút lưu tình.

“Vậy là tốt rồi, tất cả con tự làm đi.” Tô nam Thiên xoay người quay về chỗ ngồi, sau một cuộc trò chuyện, cảm giác như mình đã già đi mười tuổi. Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mà không nhúc nhích, ngồi yên như một pho tượng. Thế nhưng Thái Tuyết không tính buông tha cho phụ thân mình.

“Phụ thân, người nên nhìn qua Ngọc Câu đi.” Nàng nói xong, không đợi Tô Nam Thiên cự tuyệt liền hướng ra ngoài kêu một tiếng, “Ngọc Câu, vào đi.”

Ngọc Câu vẫn đứng ở dưới thềm đá ngoài sảnh chính, xoay mình nghe Tô Thái Tuyết gọi nàng, tâm tư khẽ động, một loại dự cảm bất an dâng trào. Nàng đã biết được chuyện Hoàng đế hạ lệnh tứ hôn, mà Tô Thái Tuyết nhất định sẽ không muốn cưới. Nhưng thánh chỉ đã hạ, nàng ta nhất định là sẽ không có biện pháp cự tuyệt đi. Nhưng thời điểm nàng ta gọi Ngọc Câu vào sảnh chính, nàng đầy nghi hoặc chậm rãi bước lên thềm đá đi vào sảnh chính.

Trong sảnh chính, trên chỗ ngồi cao kia là một nam tử khôi ngô (Băng: chặc, già rồi mà còn tả là khôi ngô, thảo nào ta Ly Yên ca ca như thần như chúa như thế.. haizzz), thân hình cường tráng, những vết cắt do thương đao, búa rìu để lại vẫn còn thật sâu nhưng không tài nào làm giảm đi phong thái của hắn (Băng: chậc, mặt sẹo như thế mà con khôi ngôi, thảo nào tả Ly Yên ca ca đến mức ngôn từ như suối như biển…) liền nghĩ đây chính là chủ nhân Tô gia, Tô lão gia, lúc này đôi mắt cứ nhìn nàng, đáy mắt mang theo vẻ cẩn thận không thể nhận ra. Da đầu Ngọc Câu có chút tê dại. Tô lão gia, đây là ý gì a!!?? Nàng liền quay đầu nghiêng người trước mặt Tô Thái Tuyết.

“Không biết tiểu thư muốn Ngọc Câu làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.