Sát Thủ Khí Phi

Chương 13: Chương 13: Tứ hôn




Lý quản gia đưa Lâm công công tiến vào sảnh chính của Tô phủ. Tô Nam Thiên cùng gia đình đã tiến lên đón, từ xa ôm quyền sang sảng nói,

“Nguyên lai là Lâm công công a, mời vào mời vào!”

Lâm công công mặc một bộ trang phục thái giám màu xanh đậm, trước ngực một bức thiên hạc đồ được thêu bằng kim tuyến, một tay cầm một cây phất trần còn một tay cầm thánh chỉ của Hoàng đế, vẻ mặt đầy ý cười tiêu sái tiến vào sảnh chính Tô phủ. Lâm công công này chính là tâm phúc bên người Hoàng Thượng, đã hầu hạ Hoàng Thượng ba mươi năm rồi, vốn dĩ tính cách đã trở nên cao ngạo. Nhưng ở trước mặt Tô Thiên Nam hắn không dám cuồng vọng như thế bởi dù gì Tô Thiên Nam cũng là Đông Tấn Hộ quốc Tướng quân, lập nhiều công lao gian khổ, được Hoàng Thượng sủng ái. Hắn thân là nô tài đương nhiên không thể dùng loại ánh mắt như thế nhìn tướng quân.

“Tô tướng quân, tiểu nhân là phụng mệnh đến truyền thánh chỉ. Tô tướng quân không nên khách khí.”

Lâm công công nói xong, trong tay phất lên túm sợi trắng, giọng cao vút vang lên.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, đương kim tiểu thư của Hộ quốc Tướng quân phủ Tô Thái Tuyết là đệ nhất tài nữ, hiện tứ hôn cùng Cẩn vương Âu Dương Ly Yên, tùy ý thành hôn.”

Tô gia nghe xong thánh chỉ liền ngây ngẩn cả người, nhất là mẹ ruột Tô Thái Tuyết, Tô đại phu nhân kia sắc mặt tái nhợt. Tuy rằng bà ngày ngày đóng cửa ăn chay niệm phật nhưng cũng biết được Âu Dương Ly Yên, Cẩn vương này là thiên hạ đệ nhất mĩ nam, sinh ra đã có khuôn mặt đẹp bất phàm, lại được thánh sủng, là ứng cử viên số một cho ngôi vị thái tử, trời sinh phú quý, là hôn phu mà hàng ngàn nữ nhân khao khát. Thế nhưng toàn bộ người Đông Tấn quốc, ai ai không biết Cẩn vương mang mệnh khắc thê, cưới ba vị vương phi thì một vị ngốc, một vị điên, người kia thì đã chết!

Bà thân là mẫu thân của Tô Thái Tuyết, chỉ hi vọng nữ nhi của mình có một cuộc sống bình an, không gặp chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.

Khác với thần thái lo lắng của đại phu nhân, các vị phu nhân kia hiện lên vẻ đắc ý, ai bảo thường ngày nàng ta coi thường các nàng, coi thường huynh đệ tỷ muội, một thánh chỉ này hạ xuống, gả cho Cẩn vương mang mệnh khắc thê!

Tô Thái Tuyết sắc mặt ngày càng lạnh lùng, nhìn sang mẫu thân ngày càng sợ hãi, nàng lại càng trấn định. Bất chợt nàng khẽ cười, chẳng lẽ từ trước tới giờ, hễ là bách hoa tài nữ đều phải gả cho Cẩn vương hay sao? Nàng không tin là không xoay chuyển được, lại xem thánh chỉ cũng không phải là ép buộc nàng phải kết hôn cùng Cẩn vương. Nàng nhìn sang sắc mắt khó coi của phụ thân, lại quay sang nhìn Tô Thiên Hàm.

Chỉ thấy biểu tình của Tô Thiên Hàm cùng Tô Thiên Dương cũng phức tạp không kém, hiển nhiên đã bị chuyện này làm kinh sợ. Cẩn vương cùng Tô Thiên Hàm và Tô Thiên Dương là bằng hữu, đối với bản tính của hắn, bọn họ đều rõ. Cẩn cương là một người đàn ông lạnh lùng, hành sự hết sức cổ quái, hơn nữa có thích một nữ nhân, tuy bọn họ không biết nữ nhân kia là ai, nhưng chắc chắn vị muội muội này của bọn hắn sẽ không có cuộc sống bình yên, cứ nhìn ba vị vương phi kia thì biết.

Phản ứng của từng người Tô gia đều nằm trong dự liệu của Lâm công công, hắn cười tủm tỉm.

“Tô tướng quân tiếp chỉ! Chúc mừng Tô tướng quân!”

“Chúc mừng?” Tô Nam Thiên bày ra bộ mặt khổ, Tô Thái Tuyết là đứa nhỏ hắn thích nhất, không ngờ rằng vừa mới được phong hiệu ‘Bách hoa tài nữ’, thánh chỉ liền tới. Sớm biết sẽ có sự tình như thế này, hắn thà rằng không để nữ nhi hắn đi thi đầu còn hơn thi xong lại thế này. Tô Thiên Nam nhìn nữ nhi yêu thương. Còn Tô Thái Tuyết không nhìn mặt phụ thân, mà lại nhìn chằm chằm vào Lâm công công.

“Lâm công công, thánh chỉ này chúng ta không thể đón.”

Thanh âm lạnh lùng của Tô Thái Tuyết vang lên, tất cả mọi người trong phòng khách lúc ấy đều ngây ngẩn cả người. Kiên quyết cự tuyết thánh chỉ, đây chính là tử tội. Vậy là toàn bộ ánh mắt đều đổ vào thân của Tô Thái Tuyết, có ánh mắt trách cứ, có ánh mắt đau xót, nói chung là không đồng nhất.

Lâm công công đang cầm thánh chỉ sắc mặt có chút khó coi. Tuy Tô Thái Tuyết là nữ nhi của Hộ quốc Tướng quân nhưng lá gan của nàng cũng quá to rồi. Thánh chỉ đã hạ xuống, làm sao có thể không tiếp? Huống chỉ thân phận cùng địa vị của Cẩn vương có chỗ nào không xứng với Tô Thái Tuyết. Tuy có lời đồn rằng Cẩn vương mang mệnh khắc thê nhưng việc gì chẳng có ngoại lệ? Có trách thì chỉ có thể trách vận số của những nữ nhân kia thực không may thôi.

“ Tô tướng quân, xem ra có chút quá đáng rồi.”

Lâm công công sắc mặt âm u, thanh âm như có ám mũi nhọn chợt lóe rồi biến mất, Tô Nam Thiên đưa tay tiếp thánh chỉ rồi lôi kéo Lâm công công đi.

“Lâm công công chớ trách, tiểu nữ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mong Lâm công công tha thứ.”

Sắc mặt Lâm công công hòa hoãn hơn một tí, ôn hòa mở miệng, “Tô thiên kim tiểu thư như thế nhưng lá gan không nhỏ, may mà chỉ có tiểu nhân nghe được. Nếu lời này truyền tới lỗ tai những nhân sĩ hữu tâm trong thiên hạ, Tô tiểu thư không thoát khỏi tội đại nghịch bất đạo, nhẹ thì nàng có giữ đước tính mạng, nặng thì tru di cửu tộc.”

Hàn khí tràn đầy sảnh chính Tô phủ, mọi người ai cũng không dám động đậy. Thấy Tô Thái Tuyết dường như còn muốn nói gì nữa, Tô phu nhân lập tức vươn tay kéo nữ nhi mình lại. Tô Thái Tuyết liền trầm mặc không nói, mọi người liền thở dài một hơi.

“Lập tức mời Lâm công công dùng trà, đặc biệt chiêu đãi.”

Tô tướng quân xoay đầu phân phó Lý quản gia đứng dưới thềm đá.

Lý quản gia lập tức đi tới, cẩn thận từng li từng tí mở miệng.“Lâm công công, mời.”

Lâm công công khẽ vung cây phất trần, lắc đầu cự tuyệt ý tốt của Tô Nam Thiên, “Tiểu nhân còn muốn vào cung hồi chỉ, Tô tướng quân không cần khách khí.”

Tô Nam Thiên lập tức nhìn Lý quản gia, ý bảo được rồi, sau đó thấp giọng lệnh: “Tiễn Lâm công công xuất phủ.”

“Vâng thưa lão gia.” Lý quản gia nhân được chỉ thị của Tô tướng quân, lập tức đem ngân phiếu chuẩn bị cẩn thận, tiễn Lâm công công ra xe bên ngoài. Khi hắn bước lên xe, hắn đem thỏi bạc nhét vào tay áo Lâm công công. Khuôn mặt Lâm công công cuối cùng cũng lộ ra ý cười, thanh âm ôn hòa phân phó Lý quản gia,

“Nói với lão gia của ngươi, đừng quá trách cứ thiên kim quý phủ, tiều hài tử còn nhỏ, không hiểu chuyện, không có gì đáng ngại.”

“Dạ, Lâm công công đi hảo.” Lý quản gia cung kính mở miệng, một lúc sau quay vào bẩm báo với Tô tướng quân. Tô Nam Thiên nghe vậy liền thở nhẹ, cả Tô phủ lúc này mới yên tâm.

Chỗ trên của sảnh chính, Tô Nam Thiên ngồi đó, mấy vị phu nhân ngồi ở hai bên, hai đứa con trai cũng ngồi ở một góc của phòng khách, chỉ có Tô Thái Tuyết tức giận đứng giữa sảnh, nhìn chằm chằm phụ thân, kiên định mở miệng.

“Cha, con không lấy chồng, cha đi bẩm báo với Hoàng Thượng rồi nhanh trở về.”

Tô Nam Thiên quét mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp lỗng lẫy của nữ nhi mình, chẳng biết tại sao nữ nhi này không giống hắn, cũng không giống đại phu nhân nhưng vẫn chiếm được lòng sủng ái của hắn. Kỳ thực, hắn đâu có muốn đem nàng gả cho Cẩn vương. Thế nhưng tâm tư của Hoàng đế không ai nắm bắt được, hắn vì công lao to lớn mới được như ngày hôm này, nay nếu ỷ vào sủng ái của Hoàng Thượng mà tiến cung cự tuyệt, nhất định sẽ đem đến tai ương cho Tô gia. Hắn làm sao chỉ vì một nữ nhi mà hi sinh toàn bộ Tô gia được?

“Làm càn!” Tô Nam Thiên giọng nói lạnh lùng, sắc mặt kia làm trong lòng Tô Thái Tuyết sinh ra một loại dự cảm bất an, phụ thân đây là có ý gì? Chẳng lẽ thực sự gả nàng cho Cẩn vương kia? Cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng bị khắc chết?

“Lão gia? Chàng…” Tô đại phu nhân có vẻ không hài lòng được với thái độ của Tô Nam Thiên, mắt lạnh nhìn nam nhân trên cao kia.

Ánh mắt Tô Nam Thiên lóe lên một cái, thái độ mềm đi rất nhiều. Tô đại nhân trước đây chỉ là một tiểu tử nghèo, còn phụ thân của Tô đại phu nhân lại trong tay giữ ngàn binh. Vì nàng đem lòng yêu Tô Nam Thiên liền đem toàn bộ binh quyền trao vào tay Tô Nam Thiên, hắn mới có cơ hội lập công và đạt được tất cả thành tựu để rồi có ngày hôm nay. Thế nhưng nam nhân thành công thì sẽ không bao giờ thiếu tình cảm của nữ nhân, vì vậy trong Tô phủ có thêm mấy vị phu nhân. Tô đại phu nhân tuy rằng chịu khổ nhưng thân là nữ nhân tam tòng tứ đức, nàng vẫn đối xử tử tế với những phu nhân kia, trong nhà mọi việc đều giao cho nhị phu nhân xử lý, còn mình thì đóng cửa ăn chay niệm phật.

Thế nhưng mọi người trong phủ đều biết, Tô đại phu nhân giữ một vị trí quan trọng không ai có thể thay thế được.

Lúc này, Tô Nam Thiên nhìn thấy đại phu nhân sinh khí, liền bất đắc dĩ thở dài.

“Đều là tự Thái Tuyết gây ra, nếu như con không tham gia thi đấu ‘Bách hoa hội’, Hoàng Thượng sẽ không tứ hôn. Hiện tại Hoàng Thượng đối với Tô gia chúng ta có chút kiêng kị, nhất quyết không để chúng ta cự tuyệt đâu. Nếu như không phải Hoàng Thượng cố tình chủ ý, người nhất định sẽ kêu ta tiến cung. Nhưng trước đây chúng ta đều không biết gì, các ngươi cũng không phải là không hiểu được thâm ý.”

Tô Nam Thiên thở dài. Hoàng Thượng đã lớn tuổi, ngày càng lắm nghi ngờ, luôn sợ các phe trong triều đình kéo bè kết phải, mưu đoạt giang sơn hắn, cho nên mới phải ra sức ngăn chặn mầm mống hậu họa về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.