Cẩn vương Âu Dương Ly Yên là đệ nhất mỹ nam tử của Đông Tấn quốc, một thân mỹ mạo quyền thế, liên tục cưới ba vương phi, không chết thì ngốc. Không ngờ lần này lại đại hôn với Tô Thái Tuyết – nữ nhi của Tô tướng quân. Tô Thái Tuyết vừa đăng quang Bách hoa tài nữ, lại bị hoàng thượng tứ hôn, mọi người không khỏi tiếc hận thay nàng ta. Tài mạo song toàn như thế lại dính vào vận mệnh luân hồi.
Nữ tử trong kinh thành tuy rằng nhiều người không dám gả, nhưng lại đố kị Tô Thái Tuyết tốt số, có thể gả cho nam tử đẹp như Cẩn vương thì có chết cũng đáng.
Ở Tô phủ, toàn bộ bị bao phủ bởi không khí sầu thương, mọi người không hề cao hứng vì Tô Thái Tuyết được gả đến Cẩn vương phủ mà là lo lắng tột cùng. Nhất là Tô đại phu nhân, kinh không tụng, cơm không ăn, tóc tai bù xù ngồi khóc rất thương tâm ở Phật đường, ai khuyên cũng không nghe. Cuối cùng, mọi người phải đến Hương Tuyết hiên bẩm báo cho Tô Thái Tuyết.
Tô Thái Tuyết chớp chớp mắt, ánh mắt u ám, cười lạnh. Nếu không phải là vì mẫu thân yêu thương nàng quá mức, nàng cũng không thèm để ý đến sống chết của mình. Tùy ý lướt mắt qua một phòng đầy lễ vật được ban, những rương lễ vật được xếp thành hai chồng, bên trong đều là vàng bạc châu báu, đồ cổ bằng ngọc, trên bàn đặt mũ phượng và khăn quàng vai, mỗi mặt đều thêu hai chữ hỉ đỏ chót. Trong phòng nổi bật màu đỏ, làm người ta buồn bực, hít thở không thông.
Nếu mẫu thân có tâm sự, không bằng qua đó an ủi nàng đi. Tô Thái Tuyết đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài phòng, mây cao trời xanh, không khí thơm ngát, vui vẻ.
Thời tiết như thế này thật là tốt, nhưng lại bị chuyện không vui phá hủy. Hoàng Thượng tại sao lại muốn nàng gả cho Cẩn vương? Chẳng lẽ muốn kiềm chế quyền lực của Tô phủ? Tô Thái Tuyết thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh giá. Nàng sẽ không gả! Âu Dương Ly Yên kia tuy hoàn mĩ không chê vào đâu được nhưng thật đáng tiếc, y lại có mệnh khắc thê! Nàng cũng không muốn hi sinh cái mạng nhỏ của mình vì người khác.
“Tiểu thư, hiện tại đi đến Phật đường ạ?”
Nguyệt nhi đứng ở phía sau mềm giọng hỏi, nàng biết tâm tình của tiểu thư không tốt, không dám nói nhiều.
“Đi thôi.” Tô Thái Tuyết gật đầu một cái, đi ra ngoài Hương Tuyết hiên. Cách đó không xa, dưới tàng cây liễu, Ngọc Câu cùng Tiểu Cúc đang buộc những dải lụa đỏ như màu phượng lên cành cây, tăng thêm không khi vui mừng cho Hương Tuyết hiên. Tuy rằng Tô Thái Tuyết không muốn gả, nhưng Hoàng Thượng tứ hôn lại không phải trò đùa. Nhưng Ngọc Câu hơi khó hiểu, Tô Thái Tuyết không có một chút hành động gì, nàng chỉ đọc sách, ngắm hoa, đôi khi cùng tiểu nha đầu tâm sự, người ngoài nhìn vào không hề thấy nàng có chút phiền não nào. Chẳng lẽ Tô Thái Tuyết bị huynh trường mình từ chối, nên muốn mở lòng đón nhận người khác? Nếu sự thực là như vậy thì rất tốt.
Sắc mặt Ngọc Câu lúc sáng lúc tối, Tiểu Cúc ở phía sau dừng tay, nhìn nàng một hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì kì lạ.
“Ngọc Câu, ngươi lại làm sao vậy? Suy nghĩ gì đến nhập thần như vậy.”
Ngọc Câu lên tiếng, ngượng ngùng tiếp tục treo lụa lên, nhẹ giọng mở miệng: “Ta là không hiểu vì sao tiểu thư lại không có động tĩnh gì muốn gả đi.”
“Ngươi ngốc thật! Làm sao tiểu thư có thể từ chối gả cho Cẩn vương? Tuy rằng truyền thuyết nói Cẩn vương khắc thê, nhưng không biết chừng họ chết chỉ vì trùng hợp ngoài ý muốn nha! Tiểu thư hẳn là muốn gả đi! Lần trước nàng cho ngươi cơ hội, ngươi còn không nhận, lúc đấy nên đáp ứng cho rồi.” Tiểu Cúc hoài niệm, nàng bắt đầu thấy tiếc cho Ngọc Câu, nàng nghĩ sự tình sẽ không như Ngọc Câu đoán đâu.
Trùng hợp ngoài ý muốn? Ngọc Câu sửng sốt, đúng vậy, Tiểu Cúc hôm nay đột nhiên lại có thể suy nghĩ sâu xa như thế. Cẩn vương là ai cơ chứ? Làm sao mà những chuyện xấu như thế lại có thể xảy ra đến ba lần? Trừ khi đó là ngoài ý muốn! Nếu là ngoài ý muốn, Cẩn vương chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ được. Trừ khi chính là chủ ý của hắn, hoặc là hắn cố ý để cho chuyện ‘ngoài ý muốn’ này xảy ra. Nhưng mà tất cả là vì cái gì? Ngọc Câu nghĩ đến đau đầu, cũng không suy nghĩ cẩn thận. Huống chi, nàng đối với Cẩn vương, ngoài việc biết hắn cực kì tuấn tú thì còn lại hoàn toàn không biết gì cả. Hơn nữa, Tô Thái Tuyết có võ công, đối với chuyện này hẳn sẽ không sợ hãi.
“Tốt lắm, Tiểu Cúc, mọi chuyện đều cho qua đi, bây giờ còn nói mấy thứ này làm gì? Chỉ cần tiểu thư bình an thì tất cả đều cho qua đi. Ngươi không thấy tâm tình mọi người trong quý phủ đều trầm trọng à? Ngươi suy nghĩ tích cực như vậy, nếu thực sự là thế, tại sao tâm tình mọi người lại không tốt?”
Tiểu Cúc nghe Ngọc Câu nói xong, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại rồi làm việc. Cũng may thương tích của Ngọc Câu cũng tốt lên rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện Lý Đạo Thanh mất tích, Kim đại nương bị đuổi ra khỏi Tô phủ, nàng liền vui vẻ, cố gắng đè thấp âm thanh, chạy đến bên Ngọc Câu, nhỏ giọng nói thầm.
“Lý Đạo Thanh kia mất tích không biết nguyên do, thật đáng đời. Ác giả ác báo!”
Ngọc Câu cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh trơn bóng tròn trịa xinh đẹp của Tiểu Cúc, rất muốn hỏi nàng, Lý Đạo Thanh có quấy rầy nàng hay không, nhưng lỡ đây là chuyện thương tâm của Tiểu Cúc, liền không hỏi nàng nữa. Trong lòng ai mà chẳng có một chút chuyện đau lòng. Tội gì chạm vào vết thương lòng của người ta?
“Ừ, việc này thực sự làm cho người ta rất vui vẻ.”
Hai tiểu nha đầu vừa nói chuyện vừa làm việc. Hiện tại, ở Hương Tuyết hiên, các nàng đã tự do tự tại hơn, Tiểu Man bị phái đi Hoán Tẩy gian (phòng giặt rửa), không còn cơ hội hành hạ các nàng nữa. Hiện tại, Hương Tuyết hiên do Nguyệt nhi quản lí, Nguyệt nhi luôn hiền lành nên tất cả mọi người đều rất thích nàng.
Về phần quản sự của Tô phủ, nghe nói hắn họ Mộc, mọi người gọi hắn là Mộc quản gia. Người này thật biết cách sống. Mặc kệ chủ tử, hắn rất tôn trọng hạ nhân. Trong phủ hạ nhận còn truyền tai nhau, hắn có nói, hạ nhân cũng là người, nên được tôn trọng. Chỉ bởi vì một câu nói này, toàn bộ hạ nhân Tô phủ đều thích hắn.
Tô đại phu nhân được Tô Thái Tuyết khuyên bảo nên tâm tình tốt hơn rất nhiều, còn chân thành giúp nữ nhi tụng kinh, cầu nguyện nữ nhi gặp dữ hóa lành. Tuy rằng lời nguyện cầu này có vẻ hơi quá, nhưng người mẹ nào không đau lòng vì con cái, không hi vọng con gái mình bình an vô sự? Tô đại phu nhân yêu thương che chở như vậy, Tô Thái Tuyết thực cảm động.
Tại Vọng Nguyệt lâu, tửu lâu xa hoa nhất kinh thành, tại trên lầu hai trang nhã, mấy người đàn ông tuấn mỹ bất phàm tụ tập cùng một chỗ. Có người chơi cờ, có người thưởng thức phong cảnh, có người nhắm mắt trầm tư. Mỗi người làm một việc, không khí rất hòa hợp.
Hai người chơi cờ. Một người luôn hấp dẫn ánh mắt người khác, chính là mĩ nam Âu Dương Ly Yên, đẹp đẽ lóa mắt, mặc bạch sam, mặt như quan ngọc, đôi mắt hẹp dài lãnh liệt, thâm thúy rất sắc bén, tóc dài tùy ý gài lên một cây ngọc trâm, vài sợi xõa xuống tai, bị gió lay động, thật gợi cảm khôn tả. Khuôn mặt này, ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng, yêu diễm vô cùng.
Người đàn ông còn lại lại càng thú vụ, lông mày thanh tú, còn hơn nữ tử một bậc, dáng mày tựa nét núi, mũi cao như ngọc như được điều khắc khéo léo, tinh xảo, môi hơi mỏng, làn da mềm mại hoàn mĩ. Một đầu tóc đen nhánh tùy ý dùng dây tơ tằm buộc vắt sau vai, phiêu dật xuất trần. Mắt kia như trăng sáng in bóng xuống làn nước trong vắt, tinh khiết như đôi mắt trẻ con, một chút tạp niệm cũng không có.
Hai người đàn ông xuất sắc như vậy ngồi chơi một ván cờ, nhưng tạo ra phong tình vạn chủng.
Trên bàn cờ, sát khí đằng đằng. Dễ dàng nhìn ra tâm tình Âu Dương Ly Yên cực kì kém, từng bước ép sát, liên tục chiêu quân, thẳng áp đảo bên địch, một cơ hội nhỏ cũng không chừa cho người khác, một ván cờ liền phân thắng bại rất nhanh. Âu Dương Ly Yên thắng người đối diện. Người đàn ông kia thản nhiên cười, thanh tú mĩ miều. Trong thiên hạ này, tuyệt sắc mĩ nam như hắn cực hiếm có nha. Hắn và Âu Dương Ly Yên là bạn tốt, đệ đệ của nữ hoàng Bắc Yên – Yên Kinh. Lần này đến đây thăm bạn tốt, thật không ngờ lại chọn đúng dịp đại hôn của Cẩn vương mà tới a!
“Ly Yên, còn ba ngày nữa là đại lễ thành hôn, tại sao lại khó chịu thế này!”
Yên Kinh cười gian, kỳ thật, hắn biết Âu Dương Ly Yên tại sao lại khó chịu. Bởi vì Âu Dương Ly Yên hắn thích một nữ tử, nhưng nữ tử này thân phận thấp, chỉ có thể đăng quang Bách hoa tài nữ mới có cơ hội đến Cẩn vương phủ. Nhưng là lần nào cũng bị người khác chiếm được.
Lời nói của Yên Kinh hấp dẫn người đàn ông đang đứng trước song cửa ngắm phong cảnh. Hắn chính là Tô Thiên Hàm, ca ca của Tô Thái Tuyết. Nhìn về phía Âu Dương Ly Yên, hắn cũng muốn biết tại sao Âu Dương Ly Yên khó chịu. Hắn biết Ly Yên là loại người gì, không phải là người nặng tình a, cho dù lần này cưới vào phủ không phải là người con gái y thầm thương, nhưng cũng không đến mức làm cho hắn khó chịu đến thế.
“Yên Kinh, ngươi sống quá nhàn rỗi rồi.”
Âu Dương Ly Yên nheo mắt, đồng tử màu đen sắc bén đầy nguy hiểm. Biết rõ bản tính hắn, Yên Kinh giơ hai tay lên xin hàng.
“Tính ta lắm miệng, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.”
Yên Kinh vừa nói liền có người phì cười. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt dưỡng thần kia, xoay người mở mắt, ánh mắt sâu thẳm hiện lên tia trêu tức. Khóe môi lạnh bạc tràn đầy ý cười. Lông mày hắn hẹp dài tinh tế, cái trán rộng, hai mắt dài, lông mi dày cong, cái mũi thẳng đẹp như thần, một đầu tóc hơi xoăn, mang theo phong vị phương Tây. Tuy chỉ là tùy ý cười, nhưng lại yêu mị vô hạn, hắn tà mị, xinh đẹp mở miệng:
“Yên Kinh, tiểu tử nhà người quá nhát gan rồi. Làm sao xứng với thân phận vương tử Bắc Yên quốc?”
Đã hiểu…