Yên Kinh không giận mà bật cười, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nghiền ngẫm, vô tư nhìn Lâu Dạ Hoan – hoàng tử Tây Lỗ quốc.
“Ngươi có bản lĩnh thì đi mà trêu ghẹo hắn! Ta nhất định sẽ phục ngươi sát đất!”
Lâu Dạ Hoan ngẩn ra một chút rồi lập tức nở nụ cười. Bọn họ đều là bằng hữu tốt của Âu Dương Ly Yên, làm sao lại không biết hắn vốn tính khi thất thường. Nhất là tâm tình hắn không tốt, ai lại dám đi trêu chọc hắn a? Hẳn là không muốn sống nữa rồi! Hắn liền nở nụ cười, tà nghễ nhìn Âu Dương Ly Yên.
“Cẩn vương, ngươi xem chúng ta không ngại ngàn dặm đường xá xa xôi, đích thân chạy tời đây để tham gia hôn lễ của ngươi. Chẳng lẽ ngươi chỉ bày cho chúng ta xem một cái mặt lạnh ư?”
Trên gương mặt đẹp như quan ngọc của Âu Dương Ly Yên, lông mi khẽ động, mắt phượng lạnh như băng, vẻ mặt cười như không cười, thờ ơ không thèm đếm xỉa tới mọi việc, song mỹ mạo lại như câu mất hồn phách người ta . Nam nhân này quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nam tử của Đông Tấn quốc a. Một cái giơ tay nhấc chân đều như không nhiễm khói lửa trần gian. Lại còn cái tính khí kia làm cho người ta kiêng kị không dám tới gần. Vì vậy người ngoài chỉ biết hắn đẹp như quan ngọc, nào có ai ngờ hắn lạnh lùng tàn khốc, chọc giận hắn, kết cục chỉ có một chữ “tử”!
“Chẳng lẽ là ta mời các ngươi đến đây à? Hay là các ngươi mượn cớ này để đến đây du sơn ngoạn thủy?”
Âu Dương Ly Yên âm trầm lên tiếng, từ tính mười phần, nghe như rượu ngọt tinh khiết. Nam tử này trong thiên địa nhất định là bảo vật a. Hàng ngày hắn thường lãnh huyết vô tình. Kỳ thực, nói hắn vô tình nhưng trong lòng hắn đã có một nữ nhân. Mà có lẽ là chỉ có nữ nhân kia mới có thể nhìn thấy mặt tình cảm của hắn a.
Lâu Dạ Hoan cùng Yên Kinh nhìn nhau cười, nam nhân này hẳn là đã biết từ lâu rồi.
Bên trong Nhã gian nhất thời yên lặng. Tô Thiên Hàm đangđuứng cạnh cửa sổ, trong lòng có chút thất vọng. Tô Thái Tuyết kia là muội muội ruột của hắn. Mà Cẩn vương trong lòng đã có nữ tử khác, nay lại cưới muội muội mình, làm sao có thể đối tốt với nàng chứ? Hắn không khỏi có chút đau lòng, thản nhiên mở miệng.
“Nếu Cân vương không muốn cưới Thái Tuyết, vậy tại sao lại không xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra chứ?”
Vì một câu nói này, mấy người kia đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Lúc này, họ mời giật mình hiểu được một chuyện, Vương phi mà Cẩn vương phải kết hôn chính là muội muội của Tô Thiên Hàm a. Bọn họ như vậy lại quên mất chuyện quan trọng này, trước mặt người ta mà vô tư nói chuyện. Khó trách sắc mặt Tô Thiên Hàm âm trầm bất định a. Nam tử ngồi ở trong góc từ nãy đến giờ không thèm nhúc nhích liền đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Thiên Hàm. Hắn bày ra vẻ mặt tươi cười ấm áp như ánh mặt trời, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trong vòng ba thước đều cảm thấy ấm áp. Ngũ quan trên mặt hoán hoàn mỹ tựa như điêu khắc, ánh mặt trời chiếu xuống da thịt hắn, lộ ra màu đồng cổ sáng bóng. Nam nhân như mặt trời này chính là Thừa tướng Đông Tấn quốc – Vân Thiên Khuynh.
“Thiên Hàm, ngươi không biết, Cẩn vương đã đề cập qua với Hoàng thượng. Nhưng đây là ý chỉ của Hoàng thượng, làm sao có thể dễ dàng thay đổi? Dù cho xá muội gả cho hắn cũng sẽ không có việc gì. Đừng tin tưởng lời đồn kia.”
Vân Thiên Khuynh vỗ vỗ bả vai Tô Thiên Hàm, nhìn đành lòng nhìn vẻ mặt khó coi của hắn.
“Lời đồn kia ta thật sự không lo lắng, hơn nữa ta tin tưởng Thái Tuyết không phải là nữ nhân dễ dàng bị thương. Nàng sẽ không tùy tiện thích một người nào đó.”
Tô Thiên Hàm khẩu khí hơi tự phụ. Hắn sở dĩ khẳng định như thế, thứ nhất là bởi vì hắn biết Thái Tuyết thích chính hắn, thứ hai là muốn kích thích ý chí của Âu Dương Ly Yên. Nếu hắn nguyện ý mang một phần tâm ý ra để đối xử với Thái Tuyết, nói không chừng, Thái Tuyết sẽ có một cái kết cục khác so với mấy nữ nhân kia.
Sự kiêu ngạo trong lời nói của Tô Thiên Hàm làm trong hai nam nhân khác trong Nhã gian quái dị kêu lên, Lâu Dạ Hoan cùng Yên Kinh tỏ vẻ không tin: “Thiên Hàm, lời này của ngươi còn phải xem xét lại! Hôm nay ra ngoài chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được mị lực của Cẩn vương a!”
Ngay cả Vân Thiên Khuynh ở bên cạnh Tô Thiên Hàm cũng có chút không tin. Nghe nói muội muội của Tô Thiên Hàm, Tô Thái Tuyết tài mạo song toàn, tâm cao khí ngạo. Nhưng mà phải biết rằng đối mặt với nàng là đệ nhất mỹ nam Đông Tấn quôc, Âu Dương Ly Yên, một thân quyền thế tài phú a. Nam nhân như vậy chính là vị hôn phu lý tưởng trong lòng tất cả nữ nhân a. Làm sao mà Tô Thái Tuyết gì đó lại có thể không thích hắn được!
“Thái Tuyết vốn kiêu ngạo. Lần này nàng không nghĩ muốn gả, lúc đó liền cự tuyệt Lâm công công. Sau đó lại bị phụ thân áp chế. Các ngươi biết đó, thánh chỉ đã hạ, làm sao có thể tùy tiện kháng chỉ chứ!”
Lời nói của Tô Thiên Hàm làm ba nam nhân trong Nhã gian ba mặt nhìn nhau, đồng thời trong đầu lóe lên một suy nghĩ, Tô Thái Tuyết này thật đúng là khác biệt a. Bọn họ muốn xem nàng là cái dạng nữ tử tài mạo kinh người như thế nào mà lại dám ngang nhiên cự hôn a.
Cẩn vương Âu Dương Ly Yên từ nãy vẫn trầm mặc không nói. Nay nghe xong lời nói của Tô Thiên Hàn, ngón tay thon dài như ngọc đang cầm quân cơ đen, đầu ngón tay vừa động, quân cờ đen liền biến thành đống bột phấn màu đen, men theo ngón tay mà lả tả rơi xuống.
“Được lắm, có chút thú vị.” Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn hiện lên ý cười, khóe môi nhếch lên tàn nhẫn. Tô Thiên Hàm trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thái Tuyết không phải là tiểu nữ tử yếu đuối a. Nàng biết võ công, hắn tin tưởng nếu đến Cẩn vương phủ, sẽ không có ai tùy tiện khi dễ được nàng. Mặc dù Cẩn vương không thích nàng, nhưng nói không chừng cũng có thể thông qua tiếp xúc thường ngày rồi cuối cùng tiếp nhận nàng. Thế sự vốn xoay chuyển bất thường, ai dám nói trước tương lai sẽ là chuyện xấu.
“Yên, chúng ta đánh cược đi.”
Lâu Dạ Hoan bỗng nhiên hứng thú lên tiếng. Nếu Tô Thiên Hàm nói Tô Truyền Thái Tuyết ngang nhiên muốn cự hôn, không phải là loại nữ tử dễ dàng thích người khác, đã như vậy thì không bằng cùng Cẩn vương cược một phen, cược tình cảm đi.
“Tính cả ta nữa.” Yên Kinh cũng có hứng thú. Dù sao ở trong kinh thành này cũng thật nhàm chán, không bằng cược một phen.
“Còn có ta nữa.” Tô Thiên Hàm vốn im lặng cũng lên tiếng. Hắn nói làm những người khác mắt trợn trắng. Nàng kia chính là muội muội của hắn a, hắn làm sao lại cùng muốn cược? Bất quá mọi người đều thoải mái nở nụ cười.
“Được rồi, tất cả đều đã cược, vậy thì cũng coi như có ta nữa đi.”
Vân Thiên Khuynh mở miệng vô tự. Tất cả mọi người cùng cược, có xui cũng không xui một mình hắn a.
“Được, vậy cùng nhau chơi đi.” Đôi mắt màu đen của Âu Dương Ly Yên liền hiện lên một tia nguy hiểm sắc bén. Ngón tay thon dài tùy tiện vén lên một lọn tóc, mỹ cảm tăng lên mười phần. Ngay cả mấy nam tử bọn họ cũng rất nhanh bị mê hoặc. Vì vậy, nhất địch tin tưởng không có nữ nhân nào có thể trụ được trước nam nhân này a.
“Nếu các ngươi thua, mỗi người đều chuẩn bị lễ vật. Đến lúc đó, ta sẽ đòi lại từng cái một!” Âu Dương Ly Yên kiêu ngạo lên tiếng. Một nữ nhân, một ván bài.
“Được.” Mấy nam nhân đồng thời đều lên tiếng trả lời, xem như ứng chiến. Bất quá, cái này phải có kỳ hạn, chứ không bọn hắn chắc chắn sẽ thua a. Lâu Dạ Hoan giảo hoạt như hồ ly, yêu mị nở nụ cười.
“Đặt ra kỳ hạn. Ngươi xác định có thể làm cho nàng ta yêu thương ngươi trong thời gian đó, sau đó cho bọn ta chứng kiên một chút. Như vậy chúng ta liền thua.”
“Một tháng! Trong một tháng, nếu nàng không yêu ta, như vậy ta liền thua.” Âu Dương Ly Yên cuồng mị mở miệng. Kỳ hạn một tháng này vẫn là rất xem trọng Tô Thái Tuyết rồi. Nữ nhân trước đây đều bị hắn hấp dẫn ngay từ lần đầu tiên, loại nữ nhân này kết cục thường thảm hại hơn. Âu Dương Ly Yên hơi nhếch khóe môi, có một chút sát khí. Hắn rốt cục lại tìm được món đồ chơi mới rồi.
“Một lời đã định.” Mấy nam nhân nở nụ cười, gió thổi qua sợi tóc, mùi hương thơm lan tỏa. Lâu Dạ Hoan cùng Yên Kinh, còn có cả Vân Thiên Khuynh cùng nhau nhìn về phía Tô Thiên ham.
“Lần này chúng ta chính là bởi vì lời nói của người cho nên mới cùng hắn cược. Ngươi cần phải cam đoan muội muội ngươi không phải là nữ tử mê trai mới được. Bằng không đến lúc đó, chúng ta bắt ngươi hỏi tội.”
“Chúng ta sẽ không thua.” Tô Thiên hàm thấp giọng. Nếu Thái Tuyết thật lòng yêu thương hắn như vậy, tuyết đối sẽ không thay lòng đổi dạ trong vòng một tháng. Cho nên, lần này phần thắng của bọn họ rất lớn. Tô Thiên Ham quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên một chút mêm mang. Nghĩ đến vận mệnh kế tiếp của Thái Tuyết, trong lòng hắn có một chút đau lòng kỳ lạ. Có lẽ là bởi vì hắn nợ nàng nhiều năm tương tư đi. Thái Tuyết, ta đây là làm vì ngươi a. Nếu ngươi có thể bắt được tâm của Cẩn vương, như vậy ngươi chắc chắn sẽ sống tốt. Còn nếu không, chắc chắn là vạn kiếp bất phục.