Tuy rằng người Tô phủ không muốn thế nhưng ngày này vẫn tới.
Trời rất sáng sủa, ánh dương xuyên thấu chín tầng mây, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Kinh thành hiện giờ vô cùng náo nhiệt, trên đường phố có tiếng người ồn ào, một màu đỏ thẫm trải dài từ Cẩn vương phủ đến phủ tướng quân, lụa màu hồng đỏ đã chặn lại tầm mắt của những người thích xem náo nhiệt. Lúc này đây, không khí vô cùng nóng, bởi vì phủ tướng quân nay liên thủ với Cẩn vương phủ. Xem ra, thiên hạ này năm trong tay Cẩn vương rồi.
Nhiều nha đầu cùng bà tử đang đứng chật cứng trong viện của Hương Tuyết hiên, ai cũng không dám lên tiếng, màu đỏ tiêu diễm nhuộm đỏ trải dài đến tận chân trời, thế nhưng màu đỏ này chẳng mang một chút không khí vui mừng nào, ngược lại, bước từng bước đều cảm thấy áp lực tỏa ra từ cái màu đỏ quỷ quái này.
Trong phòng ngủ, Tô Thái Tuyết một thân giá y đỏ thẫm đang bị đại phu nhân ôm chặt vào trong ngực.
“Thái Tuyết, đều tại cha ngươi không có bản lĩnh, nhẫn tâm gả con đến Cẩn vương phủ! Bắt đầu từ hôm nay, nương sẽ không bao giờ bước nửa bước ra khỏi cửa phòng nữa, sẽ tụng kinh cầu phúc, nguyện Bồ Tát phù hộ con bình an, có như vậy nương mới yên tâm được!”
Tô Thái Tuyết nằm trong lòng Tô phu nhân, ánh mắt hơi lay động, một giọt lệ liền rơi xuống, nhìn mẫu thân đau lòng khôn tả. Tất cả rốt cuộc là tại sao, dù đau lòng đến mức hít thở không thông, nhưng số mệnh luân hồi, làm sao có thể tránh khỏi.
“Nương, không sao đâu! Người đừng suy nghĩ nhiều, con không phải đã nói với người rồi sao? Con có võ công, không ai có thể dễ dàng làm con bị thương cả.”
Đại phu nhân vừa khóc nức nở vừa gật đầu, tuy rằng chuyện nữ nhi biết võ công khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ cần con có thể tự bảo vệ mình, trong lòng người làm mẹ như nàng cũng có thể yên tâm hơn.
“Ừ, may là Thái Tuyết biết võ công, trong lòng mẫu thân cũng yên tâm hơn một chút, thế nhưng Cẩn vương phủ là nơi tàng long ngọa hổ, con nhất định phải chú ý cẩn thận, nếu như con có chuyện gì không hay xảy ra, mẫu thân cũng không thiết sống nữa!”
Tô đại phu nhân nói xong lại khóc lên. Đôi mắt của nàng đã sớm sưng thành qua đào, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi gần hết, tóc tai lộn xộn. Làm sao có chút nào giống như là hỉ sự đâu! May là trong phòng ngủ lúc này không có người khác, các nha đầu, bà tử đều đứng ở bên ngoài hành lang.
Trong phòng ngủ đang thương tâm không ngớt thì bên ngoài bức rèm vang lên thanh âm bà tử đang thúc giục: “Phu nhân, giờ lành đến rồi ạ .”
Đại phu nhân vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên tức giận, ánh mắt tàn nhẫn muốn răn dạy bà tử ở bên ngoài, Tô Thái Tuyết vội đè lại tay mẫu thân, ôn nhu mở miệng: “Mẫu thân yên tâm trở về đi, nữ nhi muốn an bài một chút chuyện ở Hương Tuyết hiên, còn muốn chọn mấy nha đầu hợp ý để mang đi.”
Đại phu nhân nghe nữ nhi nói xong, đành bất đắc dĩ gật đầ. Cũng sắp sửa lên kiệu hoa rồi, nàng còn có thể nói thêm cái gì nữa. Càng nói sẽ càng làm nữ nhi phiền lòng mà thôi, có thể giải quyết cái gì nữa đâu. Nàng dừng khóc lần thứ hai.
“Ừ, giờ ta đi phật đường.”
Tô Thái Tuyết không nhìn mặt mẫu thân nữa, quay đầu ra bên ngoài kêu một tiếng: “Nguyệt nhi, phái người đưa đại phu nhân về phật đường đi.”
“Vâng, tiểu thư, “ Nguyệt nhi rất nhanh đi tới, đỡ đại phu nhân với bước chân bất ổn ra khỏi phòng tiểu thư, phân phó tiểu nha đầu bên ngoài hành lang đưa đại phu nhân quay trở về, rất cẩn thận.
Nguyệt nhi phân phó xong, quay người đi vào trong phòng ngủ, cung kính mở miệng: “Tiểu thư, Ngọc Câu cùng Tiểu Man đã tới.”
“Ừ, cho các nàng vào đi. “ Tô Thái Tuyết nhàn nhạt mở miệng, gương mặt diễm lệ lạnh nhạt không lộ một chút biểu cảm nào, đôi tay bạch ngọc cầm mực trang điểm kẻ lông mày, từng giọt từng giọt vẽ ra dáng lông mày thanh tú.
“Vâng, tiểu thư, “ Nguyệt nhi gật đầu, không biết lúc này tiểu thư lại gọi Ngọc Câu cùng Tiểu Man vào để làm gì?
Nguyệt nhi lên tiếng trả lời xong liền xốc bức rèm che lên, nhìn thấy bên ngoài Ngọc Câu cùng Tiểu Man đi đến. Mới mấy ngày không gặp mà Tiểu Man đã gầy đi rất nhiều, vốn tưởng rằng nàng vĩnh viễn cũng không có cơ hội đến phòng ngủ của tiểu thư để hầu hạ nữa, không ngờ vào ngày đại hôn, tiểu thư lại nhớ tới nàng, không khỏi hai mắt đẫm lệ, một câu nói cũng không dám nói, chỉ cúi thấp đầu, che giấu nước mắt lưng tròng trong mắt.
Ngọc Câu không biết vào lúc này Tô Thái Tuyết gọi mình cùng Tiểu Man tiến tới làm cái gì, chẳng lẽ là muốn đem mình cùng Tiểu Man đến Cẩn vương phủ? Nhưng mình cùng nàng cũng không có giao tình tốt như vậy a, hơn nữa Tiểu Man vừa mới bị xử phạt, chẳng lẽ nàng nhanh như vậy liền tha thứ Tiểu Man? Trong lòng trăm mối nghi ngờ không giải thích được, sắc mặt nàng hiện lên vẻ cẩn thận, ánh mắt lộ ra vẻ bất an, ngẩng đầu nhìn Tô Thái Tuyết, hi vọng từ trên mặt của nàng dò ra chút manh mối nào đó, bất quá ngay cả một chút bất thường cũng không có.
“Không biết tiểu thư gọi bọn nô tỳ đến là vì chuyện gì?” Ngọc Câu cùng Tiểu Man đồng thời mở miệng, người trước bất an, người sau cẩn thận.
“À, ta có lời muốn nói với các ngươi. Ngọc Câu, ngươi qua đây, “ Tô Thái Tuyết khóe môi hiện lên nụ cười ôn nhu đến cực điểm, một tân nương thì hẳn cũng nên cao hứng, thế nhưng vẻ cao hứng này lại có chút kỳ quái.
“Vâng, tiểu thư, “ Ngọc Câu tuy rằng đi tới hai bước, nhưng vẫn cùng Tô Thái Tuyết bảo trì một khoảng cách nhất định, nàng thực sự nghĩ không ra tại sao Tô Thái Tuyết làm như vậy. Nhưng hiện tại, nàng có thể trăm phần trăm khẳng định, Tô Thái Tuyết tuyệt đối không có ý tốt gì, thực âm hiểm tàn nhẫn!
“Ngọc Câu, ngươi làm sao vậy?” Tô Thái Tuyết giống như quan tâm mở miệng, đáy mắt cũng hiện lên vẻ vô cùng lạnh lẽo cùng nguy hiểm, tay cầm khăn đã nắm chặt thành quyền, trong lòng cười nhạt, nàng vốn không có ý định làm khó nha đầu này, thế mà nàng ta lại dám trước mặt mình vung tay múa chân, thật không biết lượng sức mình.
“Ngọc Câu không sao, tiểu thư có việc gì, xin phân phó, “ Ngọc Câu trấn định mở miệng, nghe ngữ khí trêu tức của Tô Thái Tuyết, nàng tự biết sự bất an của mình rơi vào trong mắt nàng ta , khi đối địch, điều quan trọng nhất là phải dụng tâm kín đáo, thu hồi vẻ bất an, nàng cố gắng thật trấn định.
“Ừ “ Tô Thái Tuyết cười gật đầu, thân mình vừa động, một làn gió thơm bay đến chóp mũi Ngọc Câu, giọng nói lạnh băng của nàng vang bên tai Ngọc Câu: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi thay ta đại giá, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đây chính là số mệnh của ngươi.”
Ngọc Câu cả kinh, thân thể lui về phía sau, há mồm muốn chống cự, đáng tiếc là cả người nàng đã mơ màng ngất đi rồi.
Trong phòng ngủ, Tiểu Man cùng Nguyệt nhi bị dọa, gương mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Tô Thái Tuyết: “Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?”
“Tiểu Man, kể từ hôm nay Ngọc Câu chính là Tô Thái Tuyết, nàng thay thế ta gả đến Cẩn vương phủ, trách nhiệm của ngươi chính là thay ta giám thị hành động của nàng, hiểu chưa? Nếu như làm tốt , ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tô Thái Tuyết bình tĩnh ra lệnh, Tiểu Man đang khiếp sợ, lúc phục hồi tinh thần lại thì rất nhanh gật đầu: “Vâng, tiểu thư, nô tỳ nhất định nghe theo tiểu thư phân phó, cám ơn tiểu thư đã cho Tiểu Man một cơ hội.”
“Được rồi, đỡ nàng dậy trang điểm đi, giờ lành sắp đến , đừng để cho người ta nhìn thấy sơ hở đến.” Tô Thái Tuyết không để tâm lời nói thật lòng của Tiểu Man, phất tay phân phó hai nha đầu trong phòng ngủ, Tiểu Man cùng Nguyệt nhi gật đầu, nâng Ngọc Câu trên đất dậy.
Nha đầu kia không biết bị tiểu thư hạ thuốc gì, cả người hôn mê bất tỉnh. Tiểu Man cùng Nguyệt nhi cũng không dám nói thêm cái gì, tay chân gọn gàng trang điểm cho Ngọc Câu, nhanh chóng đổi quần áo của tiểu thư với Ngọc Câu, trong gương đồng liền hiện ra một mỹ nhân. Tiểu Man cùng Nguyệt nhi sửng sốt, cho tới bây giờ cũng không ngờ, Ngọc Câu sau khi trang điểm xong lại xuất sắc như thế. Vẫn biết nàng xinh đẹp, nhưng lại không biết sau bộ quần áo bằng vài thô lại là một phong thái khuynh quốc khuynh thành. Dung nhan nàng như vậy, thay thế gả đi, chỉ sợ sẽ không có ai nghi ngờ.
Trong phòng ngủ vắng vẻ không một tiếng động, chỉ nghe được tiếng vài người thở dốc, bà tử đứng ngoài bức rèm đang lo lắng đi tới đi lui, lại không dám lớn tiếng giục, chỉ dám nhỏ giọng mở miệng.
“Tiểu thư, không được rồi, kiệu hoa đã tới cửa, tiểu thư!”
Tô Thái Tuyết nâng mi, tức giận hừ lạnh: “Được rồi, giục cái gì mà giục! “ Bà tử kia thoáng cái đã im bặt, cúi đầu nhìn thềm đá không nói một lời. Tô Thái Tuyết thoả mãn nhìn liếc mắt nhìn Ngọc Câu một cái, quay đầu phân phó Tiểu Man: “ngươi đem nàng đỡ đi ra ngoài, gọi Tiểu Cúc cùng đi với ngươi tới Cẩn vương phủ, nói là Ngọc Câu tự nguyện gả cho Cẩn vương phủ.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Man lên tiếng lĩnh mệnh, Nguyệt nhi đứng ở bên cạnh nhịn không được, mở miệng: “Tiểu thư, tại sao người lại làm vậy?”