Sát Thủ Khí Phi

Chương 28: Chương 28: Nghiệt duyên thiện duyên




Trên mặt Tô Thái Tuyết hiện lên nụ cười, nhẹ nhàn mở miệng: “Ta hẳn nên đi đến một nơi khác, chúng ta sẽ rời khỏi Tô phủ. Nếu Tô Thái Tuyết đã gả đi rồi, Tô phủ là nơi chúng ta không thể ở lại được.” (Ở đây, Tô Thái Tuyết đã coi Ngọc Câu chính là Tô Thái Tuyết.)

“Vâng, thưa tiểu thư “ Nguyệt nhi gật đầu, tuy rằng bất an trong lòng, nhưng tiểu thư đã quyết định, nàng phải cùng tiểu thư rời khỏi Tô phủ.

Tiểu Man choàng khăn voan lên cho Ngọc Câu, trong lòng có vị chua chát, Ngọc Câu cũng quá tốt số thôi, lại có thể gả cho Cẩn vương! Mặc dù chỉ là gả thay nhưng cũng là thân phận cao quý, sau này có thể sống những ngày vinh hoa phú quý! Chuyện tốt như vậy, tại sao tiểu thư không nhờ mình a. Tiểu Man tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng động tác trên tay cũng không dám chần chừ, rồi cùng Nguyệt Nhi đỡ Ngọc Câu đi ra ngoài.

Bức rèm che chập chờn, bà tử đứng trên thềm đá thấy tiểu thư đi ra, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhìn ra bên ngoài hô to.

“Tiểu thư ra rồi, tiểu thư ra rồi! Tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt!”

Bà tử cùng bọn nha đầu trong viện vội vàng đứng lên, pháo mừng rung trời, lụa hồng phấp phới. Nguyệt nhi nhìn thấy Tiểu Cúc đang chuẩn bị đi làm việc, liền ngoắc tay gọi nàng: “Tiểu thư bảo ngươi làm nha hoàn hồi môn.”

“Hả? “ Sắc mặt Tiểu Cúc hơi tối lại, vươn tay đỡ cánh tay tiểu thư, lòng rất không vui, ngẩng đầu nhìn quanh tìm Ngọc Câu, nhưng không thấy được bóng dàng nàng, nàng vốn muốn sống cùng một chỗ với Ngọc Câu, không muốn đi Cẩn vương phủ cùng tiểu thư a, nhưng thời gian cấp bách không cho phép nàng nghĩ nhiều.

Đoàn người bước đi trên thảm đỏ, ra khỏi Hương Tuyết hiên. Khắp nơi của Tô phủ đều treo đèn lồng và lụa đỏ, bay phấp phới trong gió.

Cửa đỏ thắm mở ra, Tô Nam Thiên cùng mấy vị phu nhân, còn có Tô Thiên Hàm cùng Tô Thiên Dương đứng ở trước cửa. Mọi người cùng nhau tân nương đang đi đến từ phía xa, nàng nhìn rất vô lực, chân bước nhẹ trượt, tùy ý để hai nha đầu đỡ đi. Tô Thiên Hàm cùng Tô Thiên Dương nhíu mày kỳ quái. Thái Tuyết là người có võ công a, vì sao chân bước lộn xộn như vậy? chẳng lẽ nàng phẫn nộ trong lòng, hận ý khó bình tĩnh? Hai nam nhân không có suy nghĩ nhiều.

Tô Nam Thiên tự mình tiễn Ngọc Câu đến cạnh kiệu hoa. Vẻ mặt hắn tuy trấn định nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi. Làm như thế này rốt cuộc là sẽ mang đến phúc hay họa đây? Nếu như Cẩn vương biết được chân tướng thực sự, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho Tô gia!

Trên thảm đỏ dài trước cửa, kiệu hoa màu đỏ thắm ngay ngắn dừng lại, phía sau kiệu là đội ngũ thật dài, bên tai kèn trống vang lên không ngừng, người xem chỉ trỏ rất náo nhiệt. Hôm nay là ngày thành thân, vậy mà Cẩn vương lại không tự mình đón dâu, chỉ đưa sang một kiệu hoa. Hành động này chứng tỏ hắn được hưởng vinh sủng nên không coi trong cô nương nhà người ta. Nhưng mà mọi người tập mãi cũng thành thói quen, bởi vì Cẩn vương đã thành thân đến bốn lần, cũng không có lần nào hắn tự ra nghênh tiếp tân nương a.

Ai bảo quyền lực của hắn bao trùm cả Đông Tấn quốc a! Lần này phái kiệu hoa đến đón đã cho phủ Tướng quân mặt mũi rồi, mấy lần trước, hắn cũng chỉ phái người qua rước người về thôi!

Trong lòng Tô Nam Thiên mặc dù biết rõ người hắn đã đỡ đi là người nào, nhưng vẫn không nhịn được một trận run rẩy. Nếu như mẫu thân Ngọc Câu còn sống thì sẽ hận hắn đến nhường nào a! Hắn nhắm mắt cắn răn đỡ nàng lên kiệu hoa. Màn kiệu vừa rơi, bà tử liền hô to:

“Khởi kiệu!”

Cỗ kiệu vừa nâng, đội ngũ dài dăng dặng như rắn uyển chuyển đi về hướng Cẩn vương phủ.

Trong một gian phòng ở tầng hai của một tửu lâu, một nữ tử y phục màu vàng nhạt đang đứng cạnh cửa sổ, một đôi lông mày nhếch lên, mắt ngập nước, khuôn mắt trắng nhợt như tờ giấy lộ ra dưới ánh nắng. Chẳng lẽ sự hạnh phúc lại thật sự được sinh ra từ sự đau khổ? Tim đau đớn, nàng không muốn chờ đợi thêm nữa! Đã từng chờ đợi lâu như vậy rồi, nàng không muốn bị tổn thương thêm nữa! Hàng đêm khó ngủ, nếu như nói đây là một hồi nghiệt duyên, thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ trả giá nếu như cứ muốn chiếm giữ.

Cửa mở ra không một tiếng động, nỗi buồn của nàng như lan rộng ra bốn phía, cuối cùng hắn cũng bước ra a! Tâm nữ nhi lại rơi vào tuyệt vọng, nàng khóc, thân thể được một cánh tay ấm áp ôm vào, cúi người tựa cằm lên đầu nàng, giọng nam trầm thấp vang lên:

“Sương nhi, Sương nhi của ta! Ta lại khiến nàng khổ sở thêm lần nữa sao? Đây là lần cuối cùng! Ta nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng tới đón nàng!”

Nàng không nói, lệ rơi xuống không phải là bởi vì hắn muốn cưới người khác, mà là lại sắp có thêm một nữ nhân nữa bị thương! Nàng không muốn những nữ nhân kia vì hạnh phúc của nàng lại để bản thân vùi trong nước sôi lửa bỏng.

“Yên, chấm dứt đi, ta cũng không còn nhỏ nữa, có lẽ là chúng ta hữu duyên vô phận! Hôm trước vừa có người tới của cầu hôn, ta quyết định sẽ gả cho hắn!” Nàng nhắm mắt lại, mặc cho hai hàng lệ chảy xuống, gió từ ngoài cửa thổi vào, lay động mái tóc của nàng, thanh lệ bức người.

Thân thể bị xoay lại, sau đó liền bị bao phủ bởi một cái ôm ấm áp. Cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, mùi Long Tiên hương trên người hắn bao lấy nàng, con người luôn luôn lạnh như nước nhìn nàng, ánh mắt lóe lên nguy hiểm, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng:

“Ai dám lấy nàng, ta liền giết cả nhà hắn!”

Ngữ khí lạnh lùng lại cuồng vọng bá đạo như vậy, nàng biết hắn nói được thì làm được, không khỏi cười khổ, hắn và nàng quen biết tám năm, tám năm trước, hắn bị hại, hôn mê trên đường, nàng lúc đó mười hai tuổi đã mang hắn về nhà, cứu sống thiếu niên kém nàng bốn tuổi này, khi đó nàng không biết thiếu niên đẹp như hoa trước mắt này lại là nhi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, chỉ cho là hắn là một thiếu niên bình thường, hắn cho phép nàng ở bên cạnh hắn suốt đời, bảo nàng chờ hắn, một tháng, hai người tâm tâm niệm niệm hứa định.

Nhưng trong thực tế, hắn là Cẩn vương, một hoàng tử cao cao tại thượng, hắn không thể tự quyết định hôn nhân của mình , bảo nàng đợi hoàng thượng tứ hôn cho hắn, mà nàng chỉ là một nữ nhi của một chủ tử nho nhỏ, làm sao có thể tới lượt nàng gả cho hắn! Tám năm qua, hắn một lần lại một lần đồng ý thành thân, lòng nàng lại từng lần từng lần trở nên thất vọng, cho tới bây giờ, người nàng muốn gả chỉ mong là một nam nhân bình thường. Tình yêu đối với nàng đã trở nên rất xa vời, bởi vì nàng sẽ phải dùng cả tuổi thanh xuân để yêu thương người nam nhân này!

Sau này nàng chỉ muốn an phận gả cho một nam nhân bình thường, sống một cuộc sống bình thường.

“Yên, chàng sao phải khổ như vậy chứ! Lần này chàng cưới là nữ nhi của tướng quân, chàng ngàn vạn lần không thể tàn nhẫn đối với nàng, nếu như bị Tô tướng quân phát hiện, đối với chàng rất bất lợi.”

Nàng ôn nhu mở miệng, ngăn cản hắn xuất thủ tàn nhẫn. Nghĩ lại ngày trước hắn rất thiện lương, nàng rất yêu thương hắn, nhưng bây giờ, thiếu niên lúc ban đầu kia lông cánh đã đầy đủ, tựa như một cánh chim ngạo nghễ bay lượn trên bầu trời cao, chỉ cần vươn tay là có thể đả thương người ta.

“Sương nhi! Nàng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, hết thảy những điều còn lại không phải lo lắng!” Âu Dương Ly Yên bá đạo mở miệng, đôi con ngươi lạnh lẽo lúc này lại trong suốt sâu thẳm, ánh sáng chói mắt, giống như bảo thạch thượng đẳng làm lóe mắt người ta. Chỉ cần nàng ở bên hắn là đủ, hắn muốn đoạt giang sơn này cũng là vì nàng.

“Yên! “ Phong Khinh Sương bất đắc dĩ kêu một tiếng, cuối cùng nàng với hắn lại vừa là nghiệt duyên vừa là thiện duyên, lúc trước gặp nhau, hai người một mực quấn quyết, còn hợp ý hơn cả những người khác.

Âu Dương Ly Yên ôm nàng, trên gương mặt tuấn mĩ hiện lên vẻ âm bạo, bất kể người nào làm cho lòng Sương nhi khổ sở, hắn sẽ không bỏ qua! Tô Thái Tuyết phải không? Ngươi sẽ chờ phát điên đi!

“Sương nhi, đừng suy nghĩ nhiều!” Âu Dương Ly Yên khẽ hôn lên trán Sương nhi một cái, yêu thương nàng như trân bảo, che trở trong lòng bàn tay, đây cũng chính là điều mà bao nữ nhân mong muốn mà không thể thành.

“Yên…” Phong Khinh Sương thở dài, nàng vĩnh viễn không cự tuyệt được người nam nhân này, hắn như thiên thần ngạo nghễ chiếm giữ lòng của nàng, nàng biết mình thương hắn, cam tâm tình nguyện chết vì hắn. Hắn lại rất sủng nàng, tựa như nàng là bảo bối của hắn, chỉ cần là nàng muốn , hắn đều cho nàng, thế nhưng có đôi lúc, nàng không nhịn được hoang mang, đây là yêu sao? Hắn chưa từng nói yêu nàng, yêu chẳng lẽ thực sự không cần nói ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.