Ngọc Câu nhìn hai nam nhân này, diện mạo tuy có tuấn tú nhưng tính cách cũng không tốt đẹp gì. Tô Thái Tuyết dù gì cũng làm muội muội hắn, có không tốt thì cũng không nên đối đãi với muội muội mình như vậy. Ruột thịt chẳng lẽ cũng đạm bạc như vậy sao? Nghĩ đến đây, tâm Ngọc Câu chợt trùng xuống, đau quá a, hô hấp đều khó khăn. Nàng nhớ lại tỷ tỷ ruột của mình. Từ nhỏ, nàng và tỷ tỷ đã sống nương tựa lẫn nhau, kết quả là có nghĩa lý gì? Cũng là âm thầm tính toán. Huống chi, tiểu thư thiếu gia cổ đại này cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, cũng không có gì đáng ngại.
“Ngọc Câu cáo lui, hai vị thiếu gia thỉnh trở về đi.”
Ngọc Câu đè nén đau xót trong lòng, chậm rãi thi lễ rồi hướng bên ngoài tiểu đình đi ra.
Tô Thiên Dương nghe xong Ngọc Câu nói, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngọc Câu một cái, phát hiện tiểu nha đầu trước mắt ánh mắt tĩnh như nước, mũi thanh cao cùng đôi môi anh đào, đặc biệt diễm lệ a. Hắn là thích cái loại hình này. Song không khỏi nhìn mấy lần, hắn liền nhận ra nha đầu này chính là cách đó không lâu ở rừng sương có gặp qua. Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Tô Thiên Dương không khỏi thấy buồn cười. Thảo nào nha đầu kia vừa nhìn thấy mình là có vẻ mặt ngại ghét.
“Nguyên lai chúng ta đã gặp qua, ngươi tên gì?” Hắn vươn cánh tay dài chặn lối Ngọc Câu đi. Tô Thiên Hàm lúc này cũng chú ý tới Ngọc Câu. Nha đầu trước mắt này không tự ti cũng không kiêu ngạo, thần thái đó cùng với bộ dáng nha đầu này thật bất đồng. Nha đầu trong Tướng quân phủ này mỗi lần nhìn thấy họ đều lộ nét e dè, còn nha đầu này mặt không đổi sắc, cứ nhàn nhạt tự tại. Trong đáy mắt hắn liền hiện lên vẻ không vui.
Ngọc Câu không ngờ được vị nhị thiếu gia này vẫn còn nhớ nàng. Lúc trước là vội vã nhìn thoáng qua, hắn lại có thể nhớ kĩ. Điều này chứng tỏ hắn trí nhớ hẳn là rất hơn người a. Lại còn ánh mắt kia lúc đó toát ra toàn ám khí mũi nhọn, nam nhân này quả là thâm tàng bất lộ. Ngọc Câu vừa suy đoán, thân thể cũng không chút chậm trễ, vừa cúi xuống nhẹ thi lễ.
“Nô tỳ gọi Ngọc Câu, có nhiều chỗ đắc tội, mong nhị thiếu gia thứ lỗi.”
Tô Thiên Hàm cùng Tô Thiên Dương nhìn thái độ của Ngọc Câu xong lại nhìn nhau chằm chặp, nha đầu này có chút ý tứ a. Ngọc Câu cũng không để ý tới phản ứng trong mắt của hai thiếu gia này. Nàng không muốn trở thành một thứ đồ chơi, xoay người lập tức rời đi, lui ra khỏi tiểu đình Bạch Ngọc. Bên tai vẫn nghe được thấp thoáng tiếng nói.
“Nha đầu này là nói mà có ý tứ a.”
Tô Thiên Dương thanh âm mang theo vài phần huyễn dụ.
“Cũng không phải là lạt mềm buộc chặt đi.” Tô Thiên Hàm tỏ ra hoài nghi. (Băng: Ý tên này là, hắn nghĩ Ngọc Câu có ý tứ gì với Tô Thiên Dương, giả cung kính, thờ ơ để quyến rũ a…)
Ngoài đình, Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn trời, dương quang xuyên thấu qua đám mây mà vương trên mặt nàng. Da thịt liền trở nên trong suốt tựa như một khối lụa thượng đẳng. Con mắt lại ánh lên sự lạnh lùng cùng tức giận. Hai huynh đệ này phải chăng là quá tự đề cao mình? Vừa nghĩ, nàng khẽ nhảy qua Bạch Ngọc thềm đá, hướng Hương Tuyết hiên đi đến.
Ngày mười ba tháng tư, trời trong nắng ấm, gió nhẹ phất phơ, tơ liễu ánh sắc tung bay, nơi nơi thành một đoàn hớn hở.
Kinh thành giao hộ đê bờ sông. Cành liễu treo đầy đen lồng màu sắc rực rỡ, vô số xe ngựa xa hoa đứng trên thảm cỏ xanh mướt. Thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào bàn tán. Quanh đây quan gia, tiểu thư tụm thành từng nhóm tìm chỗ ngồi nói to nói nhỏ. Người béo phì, người gầy gộc. Cái gì cần có đều có hết. Làn gió thơm mát lướt qua cánh tai, tóc mái liền khẽ lay động. Thỉnh thoảng có tiếng cười dễ nghe truyền đến. Khắp nơi đều là ‘hoa tươi’ xếp hàng. Đây chính là ‘Bách hoa hội’ a.
Đông Tấn quốc hàng năm đều ở chỗ này làm một hoạt động như thế, tuyển ra một bách hoa tài nữ. Kỳ thực là có ý tứ nội bộ cả thôi. Bất quá là biến ý tứ thành lễ hội như thế này thì… Bình thường, tiểu thư khuê các bị nhốt ở trong lồng, nào đâu biết nam nhân là cái thứ gì. Chính vì thế bèn ngầm tổ chức ra một hoạt động để phô trương thế lực, cũng là ai ai cũng mang theo tâm sự.
Hộ sông vòng quanh Đông Tấn quốc, chảy xuôi xuống viễn phương, đầu bên kia là Bắc Yên, một nữ quốc, triều đại đương thời ở đó là nữ hoàng yến phượng, nữ hoàng đó có thể nói văn võ toàn tài. Bắc Yên cùng Đông Tấn quốc luôn giao hảo, hai nước hòa bình, thỉnh thoảng hỗ động. Con dân hưởng thụ hòa bình, vui vẻ.
Thời gian Ngọc Câu cùng Tô Thái Tuyết đến, bờ sông này đã phi thường náo nhiệt. ‘Hoa tươi’ khắp nơi, bàn ghế xếp hàng dài. Giữa bãi thượng có một cái đài cao, bàn xung quanh được đánh bóng vây bắt lấy đài bạch ngọc, bốn chân trụ trời. Bốn phía đèn lồng đỏ tươi. Biển đề ba chữ lớn ‘Bách hoa hội’, xung quanh có dải chữ ‘Danh hiệu tài nữ hôm nay rơi tay nhà ai’. Chỉ thấy trên bãi cỏ có rất nhiều tiểu như khuê môn đài các mở to đôi mắt đẹp thành khẩn cầu phúc, lộ ra vẻ ước ao cùng bất đắc dĩ.
Tô Thái Tuyết đáy mắt cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ như vậy. Nàng chậm rãi hướng cửa xe ngựa định bước xuống. Đôi mắt trăng sao sáng như ngọc rơi trên hai nha đầu bên cạnh, khóe môi hiện lên ý cười.
Ngọc Câu cùng Tiểu Man vươn tay đỡ nàng xuống, cùng nhau theo sát phía sau nàng. Hôm nay hai nha đầu xinh đẹp này lại che giấu đi vẻ đẹp thường ngày, thay vào đó là cùng một bộ ngốc. Hai người tự hóa xấu chính mình, như vậy càng giúp làm nổi bật vẻ đẹp của tiểu thư. Đây là chủ ý của Ngọc Câu. Tiểu Man tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng không có biện pháp. Về sau phát hiện chủ ý của Ngọc câu là đúng bởi ánh mắt của tiểu thư nhìn các nàng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Hôm nay Tô Thái Tuyết một thân hoàng sắc thêu phượng hoàng rực rỡ, uốn lượn phủ bên ngoài quần lụa mỏng phấn hồng, tay áo là tấm sa mỏng màu trắng. Tóc gài một chiếc trâm hoa ngọc thấu trong suốt. Trên mặt đội một tầng sa mỏng, chỉ lộ ra hàng lông mày thanh tú tựa tê mi, một đôi mắt tĩnh như nước trong suốt. Mũi cao, môi anh đào dưới lớp sa như ẩn như hiện, lộ ra vô hạn mỹ cảm hướng về mọi người. Đây là Ngọc Câu đề nghị. Có đôi khi thích hợp vẻ bí ẩn, có lúc lại đạt được hảo cảm.
Biện pháp này quả nhiên không sai. Tô Thái Tuyết vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt vô số người. Hơn nữa nàng cao quý chính là thân phận, Hộ quốc Tướng quân thiên kim tiểu thư. Hôm nay là đại gia a. Từ xa đã thấy mấy quan gia cùng thiên kim đi tới vui vẻ hướng Tô Thái Tuyết chào hỏi.
“Thái Tuyết, ngươi đã đến rồi.”