Tô Thái Tuyết mím môi cười, thần thái mang theo vài phần cao ngạo, thờ ơ gật đầu lại một cái. Mấy vị tiểu thư kia cũng không vì thái độ của nàng mà sinh khí. Việc này các nàng đã tập mãi thành thói quen rồi. Hôm nay Tô Thái Tuyết đến dự thi thực làm các nàng thập phần kinh ngạc. Thái Tuyết kia mặc dù là nữ nhi tướng quân phủ nhưng thực sự cầm kĩ của nàng ta không đáng để kiêng kị. Còn Phong Khinh Sương kia lại là một nữ nhân tài cao một bậc, tuy là một chủ sự nho nhỏ, liên tiếp tham gia ‘Bách hoa hội’ ba năm liền, nhiều lần đều rơi xuống thứ hai. Thế nhưng năm nay lại tham gia, cũng không biết nàng ta lấy đâu ra mặt mũi nữa. Cả hai nàng này đều đã hai mươi tuổi lại còn không để lại mặt mũi muốn cùng những tiểu cô nương mới mười mấy tuổi tranh tài này nọ. Bất quá lần này nếu không có gì xảy ra thì chắc chắn sẽ là Phong Khinh Sương đạt hiệu ‘Tài nữ’.
Mấy nữ nhân kia nghĩ đến chỗ này, trong lòng liền lập tức hiện lên tầng tầng hoảng hoảng, sắc mặt nhanh chóng đen lại. Tô Thái Tuyết kì quái nhíu mày.
“Các ngươi làm sao vậy?” Mọi người hướng sân thi đấu ở giữa đi đến.
“Ngươi cũng là không biết đi. Năm ngoái Phong Khinh Sương được hiệu thứ hai, lần này lại tham gia nữa. Nếu như không có gì xảy ra, chỉ sợ lần này danh ‘Tài nữ’ bị nàng ta lấy được. Bởi năm nay cũng không có nhân tài gì đặc biệt.”
Nói đến nữ tử lớn lên đã nhỏ nhắn sinh động lòng người, chính là nữ nhi của thị lang.
Tô Thái Tuyết vừa nghe được lời này, sắc mặt có chút tốt. Chẳng lẽ nàng cũng không phải là nhân tài sao? Bất quá nghĩ đến việc các nữ nhân này nghe qua từ khúc của nàng thì cũng không có nhiều hi vọng. Dù gì cầm kĩ của các nàng cũng không thể sánh được bằng người ta nên mới tuyệt vọng đi. Tô Thái Tuyết khóe môi hiện lên nụ cười nhạt. Nhưng chưa lên tiếng, một nữ nhân kì quái ngẩng đầu.
“Thái Tuyết, ngươi như thế nào không tức giận a?”
“Có cái gì mà phải sinh khí?” Tô Thái Tuyết phất tay một cái. Nàng không tức giận là bởi vì nàng đối với ‘Bách hoa hội’ này có đủ tự tin. Đương nhiên nàng cũng lười nói trước mặt những nữ nhân này, mà có nói các nàng cũng chưa chắc đã tin, không bằng đợi lúc nữa làm cho các nàng thất kinh.
Đoàn người tìm vị trí ngồi xuống. Có rất nhiều người qua đây chào hỏi. Tô Thái Tuyết liền lù bù công việc. Còn Ngọc Câu vì các nàng nói chuyện không thôi liền ngẩng đầu lên quan sát bốn phía. ‘Bách hoa hội’ này được làm rất long trọng. Nữ ngồi vòng trong, nam ngồi vòng ngoài, cách một tầng, song lại mơ hồ có thể thấy được.
Trên đài cao bập bùng xiêm áo, có một cái ghế gập, bên cạnh là cây cầm, giấy và bút mực. Tất cả đều đã được chuẩn bị đủ cả, chỉ chờ các vị tiểu thư lên biểu diễn.
Chỗ ngồi của nữ nhân, xa nhất là Phong Khinh Sương. Sở dĩ Ngọc Câu biết nàng là Phong Khinh Sương vì có vô số người hướng nàng ta chỉ trỏ. Ngọc Câu thầm nghĩ không đáng. Sở dĩ chẳng đáng chỉ vì Phong Khinh Sương chỉ là một nữ nhi của một lục phẩm quan gia nho nhỏ, ba lần tham gia ‘Bách hoa hội’ đều liên tục chỉ xếp hàng thứ hai, đã hai mươi tuổi còn chưa từ bỏ ý định, năm nay vẫn đến ‘Bách hoa hội’ thi đấu.
Ngọc Câu nghe được lời những nữ nhân kia nói thì càng tức giận. Tức giân nguyên nhân là bởi vì họ chắc chắn danh ‘Tài nữ’ năm nay chắc chắn sẽ thuộc về Phong Khinh Sương. Ngọc Câu cười khẽ, kì thực các nàng không biết khúc ‘Xuân phong thu dạ nguyệt’ Tô Thái Tuyết đã đàn được đến trình độ lô hỏa thuần thanh, vì thế ‘Tài nữ’ năm nay chắc chắn sẽ thuộc về Tô Thái Tuyết.
Về phần Phong Khinh Sương, có lẽ lại xếp hàng thứ hai, đây chắc hẳn là số mệnh của nàng. Đối với sự kiên trì của nàng ta, Ngọc Câu đương nhiên kính nể. Nàng chỉ biết Phong Khinh Sương lớn lên đã mang vẻ dịu dàng động lòng người. Hôm nay nàng ta diện một thân trường sam sa hồng lấp lánh quang lăng, cả người tựa như đỏ rực mây tía, tóc mai khẽ cắm một tua cờ kim tuyến, tựa như nước biển sóng động mà kinh diễm động lòng người. Từ giơ tay hay nhấc chân đều mang theo vẻ tự tin.
Mấy lần cộng lại đều thua ba nữ nhân nhưng lại cứ vậy mà ăn diện lóa mắt, song mang theo vẻ tự tin tột cùng như thế. Nữ nhân này căn bản là dựa vào cái gì lại tham gia năm nay rồi thể hiện đến như vậy. Ngọc Câu không khỏi hoang mang đứng dậy.
Đang muốn bình tĩnh lại, đoàn người bỗng nhiên trở nên náo động. Ngọc Câu lấy lại tinh thần, chỉ thấy những nữ nhân này nhanh chóng ngồi xuống rồi cùng nhau nhìn về phía đài cao.
Nghe nói hôm nay khách mời có thiên hạ đệ nhất mỹ nam Cẩn vương Âu Dương Ly Yên. Nghe đồn Âu Dương Ly Yên nhận được thánh sủng, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí thái tử Đông Tấn quốc. Hoàng thượng đối với hắn sủng ái có thừa liền tứ hôn cho hắn tam phòng vương phi. Chỉ tội khi vào đó một người thì chết, một ngốc, một hóa điên. Hơn nữa càng không khéo, ba vương phi này đều đạt danh ‘Tài nữ’ của ‘Bách hoa hội’ những khóa trước. Cho nên đối với danh hiệu này vẫn có nhiều thiên kim tiểu thư dễ dàng bỏ qua. Tuy rằng Âu Dương Ly Yên khuôn mặt đẹp bất phàm nhưng thực chẳng đáng vì một mỹ nam mà bỏ thân mình.
Mà Tô Thái Tuyết đối với loại sự tình này cũng không quan tâm lắm. Bởi vì nàng là nữ nhi Hộ quốc Tướng quân, nếu như nàng không muốn giá (gả), nàng tin rằng phụ thân có thể tiến cung thỉnh Hoàng Thượng thu hồi lệnh tứ hôn đã ban ra. Như vậy vừa được xứng danh ‘Bách hoa hội tài nữ’ vừa không cần gả cho Âu Dương Ly Yên.
Tuy rằng không muốn gả nhưng nàng vẫn muốn nhìn xem Cẩn vương này rốt cuộc có bao nhiêu mỹ. Bởi vậy liền đợi thanh âm thông báo của chủ trì trên đài cao.
“Cẩn vương đến, thất hoàng tử đến, Ngô đại nhân đến, Tô đại nhân đến…”
Khách mời tổng cộng có tám người, lấy Cẩn vương dẫn đầu, những người khác lần lượt ngồi xuống. Đợi cho bọn họ ngồi vào chỗ của mình, trên đài cao liền có một trận hút không khí, không một tiếng động nhẹ. Nếu như ánh mắt có thể biết nói, chỉ sợ những nữ nhân trong này đều hướng nam nhân ngồi ở trên đài cao kia mà gào thét. Ngọc Câu theo tầm mắt chúng nữ nhìn sang, chỉ thấy đài cao có một nam nhân, nam nhần này tựa như một vị thần giáng thế xuống trần gian.
Mi hẹp dài thấp thoáng với tầng tóc mai. Đôi mắt phượng tuyệt đẹp tùy ý quét đi quét lại một chút, con ngươi sáng ánh ngọc. Sống mũi toát lên vẻ cao ngạo vô cùng, bạc môi tùy ý lộ đầy vẻ lạnh lùng, kia môi màu hồng lộ ra ánh sáng tươi mới. Tóc đen tuyền đẹp đẽ như hải tảo, tùy ý mà buộc lên, đuôi tóc khẽ buông trượt dài trên vai thượng. Trên người mặc một trường bào tím sắc, màu tím kia ở trên hắn càng toát lên vẻ cao quý bất phàm, khí phách vạn phần. Chỉ cần khẽ giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta cảm thấy áp lực vô biên. Không chỉ bởi vì bề ngoài của hắn, mà còn là vì vẻ uy nghi toát lên từ sâu thẳm trong hắn.
Ngọc Câu ngây ra, tim nhảy lên một chút. Nam nhân như vậy ở hiện đại chỉ sợ là thần tượng của vạn vạn người. Chỉ mới sinh ở cổ đại đã có thể hút tầm mắt nhiều người như vậy.
Lúc này chủ trì ở trên đài cao đi ra nói, luyên thuyên một tràng. Đơn giản chỉ là hướng Cẩn vương nịnh hót, người điếc cũng có thể nghe ra ý tứ. Mà người chủ trì kia càng nói càng làm cho người ta sốt ruột. Cẩn vương ho nhẹ một tiếng tựa như lơ đãng. Người chủ trì kia sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt, sợ hãi nuốt vào một đống lời vô ích, nhanh chóng tuyên bố ‘Bách hoa hội’ bắt đầu.
“Ứng cử viên số một, Thiên kim của Hình bộ thượng thư, Giang Ánh Hà.”
Tiếng nói vừa cất, một nữ nhân quyến rũ gần Ngọc Câu liền đứng lên, chậm rãi thi lễ, thái độ đoan trang bước lên thềm đá lên đài cao. Dương quang chiếu lên gương mặt của nàng, tươi đẹp bất phàm, nụ cười tươi tắn tràn đầy ở môi. Nàng ngồi lên ghế gập trước đài, bắt đầu đánh đàn. Tiếng đàn êm tai, như đọng lại thành từng hạt ngọc rơi vào tai người nghe, leng keng rung động. Ngọc Câu lắng nghe một chút, chỉ cười nhạt. Khúc này chỉ tính vào bậc trung trung, coi như không tệ. Bất quá vị tiểu thư này mục đích chính cũng không phải đánh đàn mà làm cho những vị công tử ở đây tự biết phận mình, đến quý phủ cầu hôn.
Một khúc kết thúc, Giang Ánh Hà trong tiếng vỗ tay của mọi người chẫm dãi bước xuống đài. Ngọc Câu nhìn về phía những khách mời kia, chỉ thấy mấy người không có biểu tình, xem ra đối với khúc âm của Giang Ánh Hà cũng không có nhiều tán thưởng. Nhất là Cẩn vương Âu Dương Ly Yên, hai tròng mắt vẫn lơ đãng nơi nào đó, mí mắt chưa từng nâng lên dù một chút.
Tiếp theo là ứng cử viên thứ hai lên đài. ‘Bách hoa hội’ này không quan trọng địa vị, chỉ cần báo danh trước liền được xứng tên trước. Vì thế Tô Thái Tuyết dù là nữ nhi Hộ quốc Tướng quân phủ nhưng cũng phải chờ xếp hàng mà đến. Thi đấu như vậy, càng về sau càng tốt, có thể nghênh ngang thể hiện.