Sát Tinh Tướng Công

Chương 8: Q.1 - Chương 8




Editor: Quân

Kỳ quái, đi đâu vậy?

Bạch Tinh này, nói muốn dạy ta theo dõi, kết quả là sau khi đi hai vòng ở chợ thì đã không thấy tăm hơi đâu cả. Chẳng lẽ chui xuống đất? Hay là bay lên trời rồi?

Tới tới lui lui hai vòng, vẫn là không tìm được người. Bất đắc dĩ thở dài, xem ra chỉ có thể tới các cửa hàng mà tìm vậy.

Quả không ngoài dự đoán của ta, Bạch đại tiểu thư sắp lấy chồng đang ở một tiệm bán tơ lụa chọn vải dệt.

“Bạch Tinh tỷ …”

“Tiểu Huyền, ngươi đã tới. Mau giúp ta nhìn xem, tấm vải lụa nào có vẻ sáng hơn?”

“…” Nàng hoàn toàn đã quên chức trách nhiệm vụ của mình. Ta dương dương tự đắc giương lên khóe miệng, đi qua đó tinh tế kiểm tra hai xấp vải đỏ.

“… Cái này!” – Ta kết luận – “Sắc điệu thanh thoát, khi sờ vào cảm giác cũng mềm mịn trơn bóng.”

“Ừ, vậy thì lấy cái đấy.” – Nàng tiếp nhận xấp vải – “Lão bản, bao nhiêu tiền?”

“Bốn lượng hai, cô nương.”

“Đắt như vậy sao? Có thể giảm một chút không?”

“Không dối gạt cô nương, giá cả ở Bàn Nguyệt lâu của ta đã là thấp nhất trong toàn bộ các cửa hàng ở kinh thành này rồi. Cô nương xem tấm vải này màu sắc chất liệu tinh tế như vậy, lấy giá bốn lượng hai tuyệt đối là tiền nào của nấy.”

“…”

“Khoan đã.” – Ta đè lại cánh tay đang muốn lấy tiền ra trả của Bạch Tinh – “Chờ một lát, để ta xem đã.”

Khoảng một nén nhang sau ….

“Tiểu Huyền thật là lợi hại, lão bản kia cũng phải á khẩu không nói được gì.”

“Khụ khụ … đó là đương nhiên.”

“’Tứ’ gần âm với ‘tử’, ‘tam’ gần âm với ‘tán’ … ha ha ha, ngươi quả nhiên là mồm miệng sắc bén.”

“Không có gì … khụ, chẳng qua là dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà mà thôi … khụ khụ, Bạch Tinh tỷ, giá hai lượng ngươi có vừa lòng không?”

“Vừa lòng, đương nhiên là vừa lòng, rất có đôi có cặp!” – Nàng cười sáng lạn như ánh mặt trời – “Vậy … kế tiếp còn một ít sa tuyến và mấy bức tranh thêu cần phải làm nữa, đến lúc đó ngươi lại giúp ta có được không?”

“Hả? Khụ khụ … à thì … được, đương nhiên là … được. Ha ha … nhưng mà Bạch Tinh tỷ …”

“Sao?”

“Lúc trở về có thể mời ta một hồ trà nhuận hầu không?” Cổ họng rất là khó chịu.

“Được! Ta mỗi ngày đều có thể mời ngươi.”

Trời ạ, mỗi ngày? Ta còn gì là người nữa.

Nói đi cũng phải nói lại, vậy còn vụ theo dõi thì sao? Hoàn toàn không được ngó ngàng đến.

Cây kim vừa đi xuống lần đầu đã đâm vào ngón tay, ta khóc không ra nước mắt nhìn về phía Bạch Tinh tay cầm kim đưa lên đi xuống thoăn thoắt, chỉ chốc lát đã thấy nàng thêu xong một đôi kim phụng giương cánh.

Oa oa, vì sao ta cũng phải ngồi một bên mà thêu thùa? Trước kia nếu quần áo bị rách thì chỉ lấy kim khâu tùy tiện vài cái là được, nhưng cái công việc thêu thùa đòi hỏi sự tinh tế cao thế này nếu không có vài năm tu vi thì đừng nghĩ tới chuyện làm được một cách dễ dàng.

Không bằng đi giúp Bạch thúc chuẩn bị đèn lồng vải đỏ còn hơn, đơn giản mà lại thoải mái …

“Tiểu Huyền, ngươi đi đâu vậy?”

Chết, bị phát hiện rồi. “Ha ha, ta … ta đi xem Bạch thúc hắn …”

“Chỗ nào cũng không cho đi. Ngồi xuống!”

“Vì sao?” Ta cũng có tự do nha!

“Ngươi học thêu thùa cho tốt đi, bằng không đợi sau này khi lập gia đình rồi thì biết làm cái gì?”

Ta còn chưa lo xa như vậy! “Bạch Tinh tỷ, ta còn nhỏ mà.” Không nhọc ‘lão nhân gia’ ngài quan tâm.

“Nhỏ? Nói thế nào cũng mười lăm rồi, hết năm nay là mười sáu chứ nhỏ nỗi gì.”

… Nữ nhân này, ngươi gả chồng thì gả đi, kéo người khác xuống nước làm cái gì?!

“Ha ha … ta không có người trong lòng, ngượng ngùng quá!” Phóng mắt tìm khắp phủ này, không phải lão nhân thì là gay, ngay cả một ấu tử cũng không có, bảo ta đi thích ai đây?

“Loại chuyện tình cảm này …”

“A!” – Ta cuống quít kêu lên – “Bạch Tinh tỷ, ngươi dùng nhầm màu chỉ rồi!”

“Làm sao làm sao?” – Nàng cũng theo đó mà hốt hoảng.

“Chỗ này a! Ngươi xem, rõ ràng phải là màu xanh biển, ngươi lại dùng xanh da trời … không hợp chút nào, đúng không?”

“Đúng vậy! Ta như thế nào mà lại …”

Thượng đế nhân từ chúa Giê-su Như Lai phật tổ a, thế giới này rốt cuộc cũng được im lặng. Được rồi, nếu tránh không được thì cứ đơn giản làm bạn với mấy cây kim này một lát đi, ta cũng không tin mình không thêu nổi cái gì!

Sau một lúc lâu …

“Tiểu Huyền, ngươi đây là …”

“Khăn tay nha!”

“Ta biết, nhưng đóa hoa ở mặt trên khăn …”

“Hoa này đương nhiên là ta thêu, có vấn đề gì sao?”

“Nhưng đóa hoa đỏ này không phải là thêu.”

“Sao cơ? à thì … phải, phải, đó là … máu của ta.”

“Máu?! Ông trời ơi, ngươi … sao lại chảy nhiều máu như vậy?”

“Không còn cách nào khác, người ta mười đầu ngon tay đều bị đâm, máu loang lổ trên vải rất nhiều điểm, thực khó coi … Sau đó ta đột nhiên nghĩ đến tích ‘Hoa đào phiến’ cho nên liền dùng máu làm thành cánh hoa, rồi lấy chỉ thêu đường viền cùng nhị hoa. Thế nào, rất sáng ý phải không? Đây chính là sản phẩm làm từ ‘máu và nước mắt’ của ta đó, ta phải cất giữ cẩn thận mới được, về sau sẽ đem tặng cho phu quân … Bạch Tinh tỷ, Bạch Tinh tỷ, ngươi đang ngủ sao? Dù gì cũng phải nghe ta nói hết đã chứ …”



“Gia, uống trà.”

“Ừ!”

Diêm Sâm cười dài liếc mắt một cái, đưa tay qua đón lấy tách trà: “Hôm nay là ngươi pha trà sao?”

“Dạ, Bạch Tinh tỷ đang cố gắng chuẩn bị đồ cưới và thu xếp mọi việc.”

Trong con ngươi dường như chợt lóe lên một tia ngân quang. “Thật không?”

Ta không yên lòng gật đầu, ánh mắt nhanh như chớp đảo qua đánh giá mọi nơi. “Gia, phòng của ngươi thật lớn a!”

Diêm Sâm vì muốn thuận tiện nên đã gộp phòng ngủ cùng thư phòng lại làm một, trung gian chỉ cách một bức tượng điêu khắc gỗ cùng mấy tấm bình phong, cho nên diện tích tổng thể của căn phòng mới gia tăng gấp đôi.

“Bình thường.”

“Bình thường? Nhìn qua cũng thấy phải bằng ba cái phòng khách lớn nha … một người ở không sợ sao?” Hơn nữa cái phủ to như vậy mà chỉ có bốn hạ nhân, à không, sắp tới chỉ còn có ba người.

“Sợ?” Hắn phóng ra lưỡng đạo ánh mắt câu hồn như ánh trăng, cười đến là không có hảo ý – “Ngươi tới ở cùng thì ta sẽ không sợ nữa.”

Ta lập tức đáp trả: “Tuyệt đối không!”

Hắn ha ha cười không ngừng: “Vậy ngươi cần gì phải quan tâm là ta sợ hay không sợ?”

“Ta mới không quan tâm đến ngươi, chẳng qua sợ ngươi nửa đêm có chuyện gì lại … ồ, đây là cái gì?”

Một vật thể dài dài đặt trên kỷ trà hấp dẫn ánh mắt ta. Lấy tấm vải phủ phía trên ra thì thấy đó là một chiếc đàn cổ bằng gỗ đen lượng.

“Đây là di vật của nương ta.”

Ta xoay người kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt vẫn tươi sáng như trước, khi tiếp xúc với ánh mắt của ta còn hơi hơi hiện ra ý cười. “Làm sao vậy?”

“À … thực xin lỗi, gia, ta …”

“Ngươi biết đàn sao?”

“Dạ?” Sao đột nhiên lại hỏi một câu như vậy? “Không biết …” Thật ra ta từng học qua đàn tranh, nhưng hai loại đàn này không giống nhau, đàn cổ như vậy lại càng ít gặp.

“Muốn học sao?” Diêm Sâm tới ngồi trước cổ cầm, ngửa đầu cười hỏi.

“Dạ.” Nói thật là ta đối với đàn cổ rất có hứng thú, nhưng mà … người này biết đàn sao?

Giống như nhìn ra nghi vấn của ta, khóe miệng hắn khẽ nhếch, những ngón tay dài nhỏ trắng nõn bắt đầu lướt trên cầm huyền.

Quân: ‘Huyền’ ở đây có nghĩa là dây đàn. Không biết có ai đã nghe bài “Độc huyền cầm” của nhóm 5 Dòng kẻ chưa, tên bài đó có nghĩa là đàn chỉ có một dây, ý chỉ đàn bầu đấy ^^

Cầm khúc duyên dáng, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy lưu sướng bên tai. Ta mở to hai mắt, không dám tin trừng mắt nhìn nam nhân mi mắt khẽ buông, khóe môi mỉm cười trước mặt. Động tác gảy đàn vô cùng tao nhã, thanh âm trầm bổng ý nhị mười phần từ tay hắn chậm rãi lan ra, tạo thành một giai điệu tuyệt vời làm người ta không khỏi tâm thần mê đắm …

Dừng khúc âm tan, ta vẫn còn đắm chìm trong cảm giác đó không thoát ra được.

“Nhóc con Sở Huyền?”

“…”

“Trời đã sáng, nên rời giường đi.”

“A!” Ta bừng tỉnh lại, đối với với ánh mắt mười phần trêu tức của hắn đành phải nuốt nuốt nước miếng: “Ta … ta không ngủ a, ta chỉ là …”

“Là bị cầm kỹ cao siêu của ta mê hoặc?”

“…Mê hoặc cái miệng thối nhà ngươi!”

Hắn cười đến là vui vẻ: “Vậy ta đã đủ tư cách làm sư phụ của ngươi chưa?”

Một khắc sau …

“Gia.”

“Sao?”

“Sao ngài lại biết đánh đàn?”

“Trước đây từng học qua.”

“Ồ? Không phải chỉ có nữ tử mới cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông sao, ngài như thế nào lại …”

“Một người có nhiều thời gian rảnh rỗi quá đương nhiên là muốn tìm việc gì đó để làm.”

“Ừm … vậy cầm khúc ngươi vừa đàn tên gọi là gì? Nghe rất êm tai nha!”

“Thích không? Tên nó là ‘Kinh mộng’.”

“Ừm, rất thích! Ngài dạy ta được không?”

“Được.”

“Nhưng mà, gia, ngài vì sao phải dạy ta đánh đàn?”

“Chuyện này … bởi vì khi ta muốn nghe đàn mà không muốn tự mình động thủ thì ngươi có thể đàn cho ta nghe.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.