Sát Tinh Tướng Công

Chương 9: Q.1 - Chương 9




Editor: Quân

Người Bạch Tinh phải gả là sát thủ?!

Vừa nghe được cái tin tức này, ta kinh ngạc tới mức tròng mắt cũng suýt rớt ra.

Nhưng mà bà mẹ sắp có đứa con rể là sát thủ lại gật đầu xác định ngay trước mặt ta, biểu tình tự nhiên cứ như thể nữ nhi của nàng gả cho hào môn vương hầu cẩm y ngọc thực sở hữu vạn mẫu ruộng, chứ không phải là một sát thủ hai tay dính máu.

Càng làm người ta không thể tin là vị sát thủ sắp làm chú rể này là trang chủ của cái gì mà “Tuyệt Mệnh sơn trang”, và lão đại đứng phía sau sơn tràng này lại chính là …

Liếc mắt ngắm nhìn người nào đó ở xa xa đang ngồi dưới tàng cây nhàn nhã thưởng trà, ta không khỏi thật sâu thở dài một tiếng.

Quả là thế đạo không yên ổn, quan với phỉ hợp nhất … dân chúng sao có thể an tâm mà sống đây?

“Ngươi thở dài làm chi?” Quay đầu lại thì thấy Ngọc nuơng đang hồ nghi nhìn chằm chằm ta. Bỗng nhiên nhớ tới lão thái thái này cũng không dễ chọc, ta vội vàng cười ha ha: “Không có gì, không có gì! Ta không có ý tứ gì khác …”

“Ngươi ngại vị hôn phu của Tinh nhi là sát thủ?”

“Không! Đương nhiên là không!” – Ta vội vàng xua tay – “Kỳ thật sát thủ cũng không có gì là không tốt cả, đều dựa vào hai bàn tay của mình mà kiếm cơm ăn thôi. Dựa vào sức lao động của mình mà thôi …” Hắn chỉ cần ‘lao động’ một lần là sẽ có người phải xuống chỗ Diêm Vương ‘ăn cơm’.

“Ừ!” – Ngọc nương thoáng chốc mặt mày hớn hở – “Ta cũng thấy như vậy.”

Nàng cũng thấy như vậy? Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Khóe miệng ta run rẩy hai cái rồi theo sau cũng ngây ngô cười ha ha. Trời cao a, người trước mặt này là mẹ vợ trang chủ sát thủ sơn trang a, đắc tội nàng ta chẳng phải là không muốn sống nữa sao?

Mùng tám tháng năm, ngày Bạch Tinh xuất giá.

Sáng sớm đã bị Ngọc nương bùm bùm ném ‘thủy pháo’ kêu tỉnh, ta còn chưa mở mắt ra lại bị nàng kéo đi làm cái nọ cái kia, nào là treo băng lụa dán chữ hỉ, nào là bày mâm đựng trái cây rồi chuẩn bị trà nước, ta làm đến mặt xám mày tro đầu óc choáng váng, ngay cả hướng bắc ở đâu cũng không phân rõ.

Mà Ngọc nương cứ như là cái đồng hồ mới được lên dây cót, vừa làm không biết mệt vừa lải nhải lầm bầm.

“Thật mau a, nháy mắt đã hai năm trôi qua, Tinh nhi của ta cũng trưởng thành, là một đại cô nương rồi.”

“Ừ …” Ta đáp lời mà lòng thấp thỏm không yên, chuẩn bị đợi tân nương muốn đổi hỉ phục cùng một loạt bồi phẩm.

“Ai, kỳ thật ta cũng rất luyến tiếc phải đem nó gả ra ngoài. Dù sao nó cũng ở bên ta mười sáu năm trời, nữ nhi xuất môn rồi thì không còn thuộc về ta nữa …”

Đương nhiên không thuộc về ngươi rồi. Phiền toái lão nhân gia nhà ngươi không cần ghen với nam nhân có được không? Nhất là lại ăn dấm chua với con rể nhà ngươi.

“Có lẽ người làm mẫu thân đến lúc này ai cũng thấy vậy … Ngươi nói có phải không, Huyền Huyền?”

Làm ơn đi, có phải ta gả nữ nhi đâu, ta thì biết cái gì chứ?

Cố nén cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, ta đáp lung tung hai tiếng rồi tiếp tục thu thập này nọ.

“Được rồi, mấy thứ này để ta làm cho, ngươi tới phòng của Tinh nhi chờ hỗ trợ đi.”

“Ừ!” Vừa vặn ta cũng thấy mệt mỏi, có cơ hội đương nhiên phải trộm nghỉ một lát rồi.

“À, phải rồi. Huyền Huyền a, ngươi đi đổi bộ quần áo khác đi, ăn mặc tiên diễm một chút. Hôm nay Ngọc nương ta gả nữ nhi nha, ngươi mặc đồ trắng là muốn rủa nhà ta gặp rủi ro sao?”

Ta trợn trắng mắt nhìn nàng. Làm ơn đi, là đại nương ngươi vừa sáng sớm đã ‘đánh bất ngờ’ nên ta mới không có thời gian ăn mặc cho đàng hoàng. Nói sau, tân nương ở thế kỷ hai mươi mốt khi kết hôn đều mặc đồ trắng, có cái gì không tốt đâu?

“Vâng vâng …” Kháng nghị thì kháng nghị, ta vẫn tránh không được đành phải đáp ứng.

Ăn nhờ ở đậu a, thật sự không thoải mái chút nào … Ồ? Ta ngừng lại, tầm mắt thẳng tắp hướng về phía mỗ nhân đang mặc xiêm y màu vàng nhạt trong thư phòng.

Hừ hừ hừ! Lần này đến phiên ta nổi bão!

“Khụ … gia, sớm.”

“Nhóc con Sở Huyền?” Diêm Sâm buông cuốn sách trong tay xuống, con ngươi đen thẳm có chút hứng thú đánh giá ta từ đầu đến chân rồi giương lên một chút ý cười: “Mới sáng ra mà ngươi đã đánh mất cái gì sao?”

“Đánh mất?”

“Phải a, nếu không sao quần áo lại bám đầy bụi bẩn cứ như vừa lăn lê bò toài tìm đồ vậy?”

… Đáng giận, người này định nói ta thành kẻ mới vừa từ đống rác chui ra sao?

“Ta không có …”

“Nhanh đi đổi xiêm y đi, nếu để Ngọc nương nhìn thấy thì kết cục sẽ không tốt đâu.”

Không cần ngươi phải nhắc nhở!

“Ta biết, lập tức sẽ đi đổi ngay … Nhưng mà gia” – Ta tà nghễ nhìn hắn – “Ngươi phải chẳng cũng nên đi đổi y phục một chút?”

“Ta?” – Diêm Sâm hiển nhiên là ngẩn ra – “Vì sao?”

“Màu vàng nha”- Ta giả bộ ngạc nhiên chỉ chỉ vào y phục trên người hắn – “Ngươi là muốn giảo hoàng hôn sự của Bạch Tinh tỷ sao? Ngọc nương nhất định sẽ nói ngươi rủa nhà nàng gặp rủi ro.”

“…” Hắn cúi đầu nhìn quần áo rồi lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ vô tội của ta, một đôi mắt quyến rũ mê ly nhìn chằm chằm làm ta không khỏi chột dạ, hắn lại còn nhe răng ra mà cười.

“À, kể cũng đúng … Vậy nhóc con Sở Huyền, ngươi có đề nghị gì không?”

Không phải chứ, người này sao đột nhiên tốt tính vậy?

“À thì … gia cứ chọn màu nào mang ý nghĩa vui mừng là được.” Tự mình đổi kiện quần áo mà còn muốn người khác đưa ra đề nghị sao?

“Nhưng mà ta không biết chọn sao cho tốt …” – Hắn cười mà như không cười nhìn ta – “Hay là thế này, tủ quần áo của ta ở bên kia, ngươi chọn giúp ta một bộ đi.”

“…” Sở Huyền, ngươi đây là không có việc gì làm nên tự tìm phiền toái a! Ta siết chặt tay nghiến răng nghiến lợi. Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao hắn lại đáp ứng, chẳng qua là muốn chỉnh tên nô lệ đáng thương là ta đây thôi.

Oa … không cam lòng, vì sao hết lần này đến lần khác người chịu thê thảm đều là ta? Lão thiên gia, ta rõ ràng so với cái tên kia tốt hơn gấp vạn lần, ngươi như thế nào có thể trông mặt mà bắt hình dong, nặng bên này nhẹ bên kia? Bộ dạng không đẹp mắt không phải là lỗi của ta, có trách thì trách tên kia rõ ràng là nam nhân mà so với nữ nhân còn xinh đẹp quyến rũ hơn. Ta cũng không có biện pháp nào a.

Nói đi nói lại, lão thiên gia ngươi vẫn là bất công!

Ta ai thán mở cửa tủ ra, nhưng ngay lập tức lại trừng to hai mắt mà nhìn bên trong.

… Vì sao ư? Tổng cộng có tám bộ quần áo, năm bộ màu trắng, hai bộ màu tím, một bộ hoa râm ….

Chọn cái quỷ!

Mỗ nhân kia lại còn ở phía sau ta tươi cười thúc giục: “Nhóc con Sở Huyền, chọn xong chưa? Thời gian cũng không còn nhiều a.”

Khẽ cắn môi, ta cầm một kiện áo màu tím: “Gia …”

“Đó là triều phục của ta.” – Thanh âm nhu hòa bay tới – “Ngươi muốn mọi người ba quỳ chín lạy ta sao?”

Cũng phải, vậy thì không tốt lắm. Lấy bộ màu hoa râm đi …

“Ngày vui mà lại mặc phục sắc tối màu như vậy, ai nhìn đến cũng không thấy dễ chịu.”

Cũng đúng, vậy …

Vô lực ngồi xuống đất, khóe miệng ra run rẩy, ngẩng đầu nhìn Diêm Sâm đang thong thả đi về phía mình. “Gia …”

“Sao?”

“Nhiều bạch y như vậy …”

“Ta thích màu trắng.”

“Vậy ngươi muốn mặc cái gì?”

“Ngươi nói xem? Không phải ngươi muốn ta đổi sao?”

“…”

“Sao lại không nói gì?”

“Gia …”

“Ừ?”

“Quần áo của ta có thể cho ngươi mượn mặc tạm đuợc không?”

“…”

“Bạch Tinh tỷ, chúc mừng.”

“Cám ơn Tiểu Huyền.”

Bạch Tinh vốn ngày thường mộc mạc nay vừa thay đổi trang phục liền có vẻ xinh đẹp phá lệ mê người. Mày liễu thanh thanh, miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, hai má hàm xuân, nhất là đôi mắt đẹp trong suốt sáng ngời kia, nhìn vào khiến người ta tâm trì thần đãng, hồn xiêu phách lạc.

“A, phải rồi.” – Ta lau lau nước miếng sắp chảy ra đến nơi, luống cuống tay chân lấy ra một cái hộp gấm – “Đây là hạ lễ gia mua cho ngươi … Ta chọn nha! Có thích không?”

Bạch Tinh vẻ mặt tán thưởng cầm lấy cây trâm cài: “Gia mua cho ta?”

“Phải!”

“… Cám ơn!” – Nàng tựa hồ rất kích động, hàng mi chớp chớp, khóe mắt đã bắt đầu lấp lánh lệ quang – “Cám ơn các ngươi … giúp ta cài lên được không?”

“Được.”

Cây trâm thuần trắng cài lên mái tóc đen dài mượt như mây lại càng hiển lộ khí chất cao nhã tố khiết.

Bạch Tinh nhìn vào gương trái xem phải ngắm: “Đẹp quá … Ánh mắt của Tiểu Huyền quả không sai.”

“Đương nhiên rồi.” – Ta đắc ý nhếch miệng. Nhìn quang cảnh bên ngoài đã bắt đầu ồn ào huyên náo, ta nâng khăn voan thêu long phượng trình tường – “Bạch Tinh tỷ, tới giờ rồi.”

“Ừ!” Nàng buông gương xuống, bỗng nhiên giữ chặt tay của ta – “Tiểu Huyền, ta không ở trong phủ nữa, phiền toái ngươi thay ta chiếu cố cha mẹ, được không?”

Trong lòng đau xót, ta cũng nắm chặt tay nàng: “Bạch Tinh tỷ yên tâm, ta ở nơi đây cũng không còn chỗ dựa nào khác, Bạch thúc cùng Ngọc nương tựa như trưởng bối của ta vậy, ta sẽ chiếu cố bọn họ.”

“Cám ơn ngươi … còn nữa, ngươi cũng phải hảo hảo chiếu cố gia, nếu có thể, tốt nhất đừng rời khỏi hắn …” – Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của ta, nàng tựa hồ ý thức được mình lỡ lời – “Ta muốn nói là hy vọng ngươi có thể ở bên cạnh gia, đừng để hắn bên người không có ai nhờ vả.”

Này này, có phải càng nói càng thái quá rồi không? Cái tên quái gở kia nhìn giống người đáng thương đến vậy sao? “Ta nói này Bạch Tinh tỷ …” Có cần khoa trương như vậy không?

“A, thực xin lỗi, ta …” – Nàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, ngượng ngùng nở nụ cười – “Chúng ta đi thôi.”

Khăn voan đỏ thẫm chùm đầu, ta nâng Bạch Tinh chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi tới cửa phủ …

Đột nhiên, một bóng người nghênh diện đánh tới, ta chưa kịp thấy rõ là người nào thì đã bị quăng sang một bên cùng với cây cột trụ “tiếp xúc thân mật”.Thật vất vả mới xoa xoa cái trán quay người lại, một màn trước mắt lại làm cho ta há hốc mồm không nói được tiếng nào …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.