Sất Trá Phong Vân

Chương 509: Chương 509: Con cưng của Tinh Thần




Mấy năm nay Phần Đồ thế gia bởi vì có khả năng xuất hiện sáu thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực mà tạm thời từ bỏ chấm dứt lực lượng huyết mạch, chỉ khiêu chiến.

- Vô Thiên.

Giọng Càn Chiến Huyền trầm thấp từ từ phát ra từ cổ họng.

- Ngươi rời đi trước tiên.

Càn Vô Thiên khẽ run lên, ánh mắt nhìn hướng Càn Chiến Huyền, lại run lên, chân đóng đinh trên mặt đất không thể kiềm chế chậm rãi giơ lên trên.

Khóe môi Càn Thần Vũ cong lên nụ cười. Đây là uy nghiêm của gia chủ. Gia chủ của Càn gia, Càn Chiến Huyền nói chuyện trng mảnh đất Càn châu là có quyền uy không thua gì thánh chỉ của hoàng đế. Chưa từng có người nào trong Càn gia dám đối kháng. Dù là siêu thiên tài của Càn gia, Càn Vô Song cũng chỉ có thể phục tòng.

Lần này... Càn Thần Vũ cười tủm tỉm nhìn Càn Vô Thanh, lần này đến lượt nhi tử của ta tỏa sáng trước mặt mọi người.

Bỗng nhiên chân Càn Vô Thiên khựng giữa không trung. Ánh mắt sắc bén của Càn Chiến Huyền bắn ra tia bất ngờ. Càn Chiến Huyền phát hiện chân Càn Vô Thiên giơ lên lại đạp mạnh xuống đất.

Bùm!

Bàn chân đạp đất phát ra tiếng va chạm trầm đục, mặt đất quanh chân nửa thước chấn động bị bặm phát tán bốn phương tám hướng.

Hai ánh mắt như kiếm bén bắn ra từ đôi mắt sói của Càn Vô Thiên, ánh mắt sắc bén quyết tuyệt nghênh đón đôi mắt hổ của Càn Chiến Huyền.

Càn Vô Thiên lạnh nhạt nói:

- Xin lỗi, gia chủ đại nhân. Ta... Từ chối. Càn Kình là con mồi của ta, phải do ta tự tay giải quyết hắn.

Càn Thần Vũ ngạc nhiên nhìn Càn Vô Thiên. Thiên tài thế hệ trẻ của Càn gia có khả năng thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất đã điên rồi? Càn Vô Thiên dám công khai chống lại mệnh lệnh của gia chủ? Cho dù Càn Vô Thiên có khả năng thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực nhất thì gia chủ đại nhân tuyệt đối không đặc biệt chiếu cố gã.

Càn Vô Song khép mắt lại, cảm giác đuôi chân mày Càn Chiến Huyền nhướng lên. Càn Vô Song chợt mở mắt ra, tựa như sấm giữa trời quang. Càn Vô Song bỗng bước ra một bước, lấn tới trước mặt Càn Chiến Huyền nửa bước.

Càn Vô Song nói:

- Vô Thiên, ngươi muốn kháng mệnh sao?

Trước của Càn gia yên lặng, tiếng quát của Càn Vô Song như sấm làm mọi người thấy đầu óc ù đặc, bất giác nghe theo lời gã.

Càn Thần Vũ lạnh lùng trừng Càn Vô Song, thầm bất mãn gã đang nghĩ cái gì? Đầu óc Càn Vô Thiên bị hỏng mà ngươi cũng điên theo sao? Tiểu tử kia đã chọc giận gia chủ, ngươi không nên có hành động gì trong lúc này, có thể giải quyết đối thủ mạnh nhất, tại sao lên tiếng giúp đỡ?

Chân mày Càn Chiến Huyền giật giật, lời nói vọt tới cổ họng nuốt trở vào dạ dày. Mắt Càn Chiến Huyền chớp lóe ánh sáng khen ngợi nhìn lưng Càn Vô Song. Thú vị, vội bảo vệ hậu bối của mình trước khi ta tức giận giáng tội.

Mắt Càn Vô Thiên như sói như hổ dần trở về bình tĩnh, đôi tay siết chặt từ từ thả lỏng mềm như cành liễu trong gió. Mắt Càn Vô Thiên giống hồ nước không gợn sóng.

Càn Vô Thiên nói:

- Gia chủ, nếu ta nhận mệnh lệnh của người lùi sang một bên thì có thể tránh cho bị người trách phạt, nhưng cuộc đời ta...

Khóe môi Càn Vô Thiên cong lên lên nụ cười:

- Đã phế.

- Gia chủ đại nhân, người có thể giết ta, cấm đoán ta, thậm chí phế ta.

Càn Vô Thiên chậm rãi khom lưng hành lễ:

- Ta chỉ hy vọng tự tay mình đánh bại Càn Kình, sau đó người muốn sao cũng được. Cuộc đời ta hiện nay chỉ có một đối thủ, đó chính là Càn Kình!

- Càn Kình?

Đôi mắt sáng ngời của Càn Chiến Huyền lần đầu tiên nhìn thẳng vào Càn Kình, chân mày thô dài bất mãn nhíu chặt.

Càn Chiến Huyền trầm giọng nói:

- Một phế vật thậm chí không thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương cao quý sao có thể trở thành đối thủ trong đời ngươi? Ngươi là người thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương cao quý, có được tiềm lực vô hạn như Vô Song. Đối thủ trong đời ngươi nên là năm huyết mạch chung cực khác, thứ phế vật này không có cả tư cách cho ngươi liếc mắt nhìn.

- Không phải!

Càn Vô Thiên bình tĩnh nhìn thẳng vào Càn Chiến Huyền, ngón tay chỉ vào một lỗ tai đã mất.

Càn Vô Thiên nói:

- Gia chủ đại nhân, lỗ tai này đã bị hắn cắt xuống khi ta đuổi theo Càn Kình vào Cổ Hoang Sa Hải...

- Cái gì?

- Thật không vậy?

- Càn Kình cắt một lỗ tai của Càn Vô Thiên?

Đám đông bàng quan xôn xao. Con ngươi Càn Thần Vũ co rút. Càn Vô Thiên không phải những Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi không có thực lực đấu khí, từ nhỏ gã được huấn luyện chiến đấu có bài bản, có thể nói là kinh nghiệm dày dạn.

Chân mày nhíu chặt của Càn Chiến Huyền giật giật, khóe môi cong lên nụ cười khinh thường.

Càn Chiến Huyền lắc đầu, nói:

- Vậy rồi sao? Một con hùng sư lúc nhỏ con thỏ cắn một cái, chẳng lẽ sau khi nó trưởng thành còn cần cắn chết con thỏ để chứng minh chính mình cường đại sao? Vô Thiên, ngươi là Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, tương lai thậm chí có cơ hội thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực, cần có tầm nhìn rộng rãi chút, không cần bám chặt phế vật xem như mục tiêu. Mục tiêu của ngươi chỉ có Vô Song!

- Càn Vô Song?

Càn Vô Thiên hít sâu, nói:

- Gia chủ đại nhân, hắn là đối thủ tiếp theo của ta. Nếu ta không thể vượt qua ngọn đồi nhỏ trước mắt thì làm sao có thể trèo lên ngọn núi cao hơn?

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười phát ra từ kẽ răng Càn Vô Song chất chứa khinh thường:

- Một phế vật xem phế vật khác là đối thủ thì có tư cách gì làm đối thủ của Càn Vô Song ta? Thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực sẽ chỉ ở trên người của ta! Không có tâm con cưng Tinh Thần thì sao có được đấu hồn thức tỉnh con cưng Tinh Thần?

Càn Vô Thanh lạnh lùng nói:

- Càn Vô Thiên, cuộc chiến này là ta chiến đấu!

Càn Vô Thanh chậm rãi bước ra nửa bước, khí thế chiến đấu va chạm với khí thế Càn Vô Thiên. Trong phút chốc chiến trường như đống củi khô có ngọn lửa bùng lên. Cuộc chiến của hai Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương căng thẳng leo thang.

Càn Chiến Huyền nhướng mày, đôi môi dày bá đạo mở ra, đầu lưỡi đung đưa sắp phun từ thì Càn Vô Thiên động.

- Cút!

Càn Vô Thiên hét vang như sấm, bước ra một bước. Cánh tay Càn Vô Thiên dài như vươn nhanh chóng chộp mặt Càn Vô Thanh, y phục rách rưới phát ra tiếng phần phật như sóng vỗ đá ngầm.

Từ người Càn Vô Thiên bùng nổ khí hung dã, đám người bàng quan không hiểu động tác của gã nhưng cùng đánh rùng mình, có cảm giác bị sói nhìn chòng chọc.

- Tốc độ, khí thế, thực lực xượt xa hai tháng trước. Xem ra trong hai tháng này Càn Vô Thiên cũng trải qua đặc huấn rất gian khổ.

Mí mắt Càn Kình nhướng lên, liên tục gật đầu. Nhìn Càn Vô Thiên đột nhiên ra tay, rõ ràng chỉ có một mìnhn hưng như bầy sói trên thảo nguyên bỗng đột kích, khí thế xé rách đối thủ. Tiềm lực Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thật khiến người ghen tỵ đỏ mắt.

- Cút cho ta!

Sống lưng Càn Vô Thanh thẳng tắp, đấu khí hoàn toàn bùng nổ. Phục Ma nhất chiến, nhị chiến, tam chiến, ngũ chiến, bát chiến, Phục Ma cửu chiến... Đỉnh! Tru Ma nhất chiến! Đấu tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.