Sất Trá Phong Vân

Chương 510: Chương 510: Hoa lệ đánh bạo, vinh quang của ngươi tức là vinh diệu của ta (thượng)!




Đấu khí dâng trào lấy thân thể Càn Vô Thanh làm trung tâm tựa suối phun điên cuồng tuôn trào. Mặt Càn Thần Vũ xẹt qua vẻ tự hào vừa lòng. Đây chính là nhi tử của gã, Càn Vô Thanh!

Lần trước Càn Vô Thanh thua phế vật Càn Kình không thức tỉnh lực lượng huyết mạch, chẳng những gã không suy sụp mà ngược lại dưới điều kiện thức tỉnh tam giai trong hai tháng ngắn ngủi chẳng những trùng kích đến đỉnh Phục Ma cửu chiến mà còn cô đọng ra đấu tâm.

Đấu tâm là tiêu chí Chiến Sĩ tiến vào cảnh giới đỉnh cao.

Càn Vô Thiên nghểnh cổ hú dài:

- Grao!

Tay phải Càn Vô Thiên hơi xòe ra chợt nám lại, đôi chân đạp đất nhảy lên, nắm đấm tay phải xông lên như chiến xa nâng khúc gỗ, cánh tay xoay tròn mang theo tiếng rít kêu vù vù.

Càn Vô Thiên ra tay, đấu khí từ toàn thân bắn ra hỗn hợp khí lưu giận dữ trong ngực liên tục nổ hình thành đầu sói gầm rống. Đấu tâm vào giây phút này cũng phun ra từ cơ thể Càn Vô Thiên.

Trong hai tháng ngắn ngủi, Càn Vô Thiên cô đọng ra đấu tâm.

Cái danh siêu thiên tài thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia không phải giỡn chơi.

- Grao!

Càn Vô Thanh không lùi mà còn tiến lên trước nửa bước, thân thể hơi còng nhô lưng ra như con tôm, vai nhô lên phập phồng run run, hai khuỷu tay co vào trong như thương như búa đập xuống.

Đấu kỹ của Càn gia: Lưu Tinh Vũ.

Tiếng rít không khí chấn động liên miên càng dữ hơn, mãnh liệt xé rách không gian.

Lần trước Càn Vô Thanh đối chiến với Càn Kình từng dùng Lưu Tinh Vũ nay lại xuất hiện, càng rít, mãnh, bạo hơn đợt trước.

Nếu nói lần trước là Lưu Tinh Vũ thì lần này chính là Tuệ Tinh Vũ. Thực lực Tru Ma nhất chiến cô đọng đấu tâm mạnh hơn Phục Ma cửu chiến không chỉ gấp một, hai lần.

Mấy chục khuỷu tay tung bay, trong khoảnh khắc quấn lấy hai tay Càn Vô Thiên như vô số cây cưa kim loại cắt đứt cánh tay tựa khúc gỗ.

Lưu Tinh Vũ công kích chiến xa.

Càn Vô Thiên không đợi công kích đến gần, năm ngón tay bỗng co lại, mu bàn tay siết lại, xương kêu răng rắc. Càn Vô Thiên nương quyền kình nổ này, cánh tay gã biến cứng như kim cương, mặc kệ Lưu Tinh Vũ của Càn Vô Thanh va chạm, nhanh chóng xông pha không chút ngừng lại.

Trong phút chốc khuỷu kích, quyền xung va đụng nhau. Cơ bắp va chạm, xương cốt va nhau vang lên. Cát bụi dưới chân Càn Vô Thiên, Càn Vô Thanh dâng lên từ cổ chân tới đầu gối.

Quyền, chỏ Càn Vô Thiên, Càn Vô Thanh đụng nhau. Đôi chân như cắm rễ của Càn Vô Thanh không ổn định liên tục lùi ra sau hai bước để lại dấu chân nửa tấc rõ ràng trên mặt đất, tiếng bùm bùm tựa mặt trống vỗ.

Nắm tay Càn Vô Thiên chợt mở ra, bàn tay bình thường trong phút chốc trướng to. Trong mắt Càn Vô Thanh thấy như thiên địa đều bị năm ngón che lấp.

Chỉ mành treo chuông, cổ Càn Vô Thanh ngửa nhanh ra sau né bàn tay sắp che trời.

Khóe môi Càn Vô Thiên cong lên, ngón nhân liên tục chà mặt đất, truyền lực lượng lên cổ chân, thân thể tựa chuồn chuồn lướt nước biến mất khỏi chiến trường chính diện. Càn Vô Thiên như u linh xuất hiện đằng sau lưng Càn Vô Thanh, năm ngón mở ra gần như bao phủ đầu gã, treo lơ lửng.

Thắng bại đã rõ.

Mặt Càn Vô Thanh xám xịt, trán chảy mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn vị trí Càn Vô Thiên biến mất.

- Sao có thể như vậy? Tại sao đấu kỹ của ngươi biến hóa nhanh như vậy? Thâu thiên thủ, thâu thiên bộ...

Đám đông đứng xem trợn to mắt, cố gắng nhớ lại tình hình chiến đấu vừa rồi nhưng không cách nào rõ ràng, rốt cuộc Càn Vô Thiên làm cách nào di chuyển đến sau lưng Càn Vô Thanh.

Khuôn mặt âm trầm của Càn Chiến Huyền rốt cuộc nở nụ cười. Hai tiểu bối trái lệnh, sau chuyện này gã nhất định sẽ phạt nặng bọn họ, nhưng đấu tâm thật khiến người bất ngờ.

Dù là Càn Vô Thanh hay Càn Vô Thiên đều khiến người bất ngờ. Tư chất của Càn Vô Thanh không tốt lắm, vậy mà ở tuổi này gã đã cô đọng đấu tâm. Tư chất của Càn Vô Thiên thì đúng là xuất sắc hiếm có, năm Càn Vô Song cỡ tuổi như gã vẫn chưa cô đọng đấu tâm càng đừng nói đến thâu thiên thủ, thâu thiên bộ.

Thú vị, thú vị. Càn Chiến Huyền gật gù. Không ngờ phế vật của Càn gia lại khiến hai Chiến Sĩ thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia có tiến bộ như vậy.

Càn Kình nhíu mày nhìn góc chiến trường hỗn loạn, khóe môi cong lên. Thâu thiên bộ? Tuy không biết thứ tự xếp đấu khí là gì nhưng ít ra hiểu được cách thân thể phát lực là dựa vào ngốn chân, cổ chân phối hợp truyền ra lực lượng.

Càn Vô Thiên di động rất ít, gã giống như cái bóng vòng ra sau đối phương. Dù Càn Vô Thanh tránh khỏi thâu thiên bộ cũng vô dụng, Càn Vô Thiên có thể liên tục phát động khiến Càn Vô Thanh không cách nào tích lũy đấu khí đến đỉnh cao bùng nổ ra. Cùng lắm Càn Vô Thanh chống được một, hai kích đã là ghê gớm rồi.

Mặt Càn Vô Thanh âm trầm nhấc đôi chân nặng nề như kéo lê tạ ngàn vạn cân từng bước một đi tới trước mặt Càn Thần Vũ, từ từ khom lưng.

Càn Vô Thanh nhỏ giọng nói:

- Phụ thân...

Thua. Hai tháng qua, mỗi ngày sống trong lằn ranh sự sống và cái chết, mục tiêu là đánh bại Càn Kình, vì không để Chiến Sĩ huyết mạch khác của Càn gia cười nhạo sau lưng.

Càn Vô Thanh vốn tưởng lần này có thể báo thù, tẩy rửa sỉ nhục nhưng không ngờ ngay cả cơ hội chiến đấu với Càn Kình đều bị một thanh niên thức tỉnh lực lượng trễ hơn mình hai năm đánh bại.

Còn thua thảm như vậy. Thân thể Càn Vô Thanh không bị thương vậy mà phải thừa nhận gã thất bại, không có cả cơ hội sử dụng ma pháp. Đối thủ càng không dùng ma pháp đã kết thúc cuộc chiến.

Không có sử dụng quyền lợi. Người Càn Vô Thanh run run, gã đã thua vào tay Càn Vô Thiên, người không dùng hết sức.

Càn Thần Vũ run rẩy giơ tay ôm cổ Càn Vô Thanh, để gã vùi mặt vào vai mình, bàn tay nhẹ vỗ đầu gã.

Càn Thần Vũ thì thầm:

- Không sao, thật sự. Nhi tử, chúng ta tiếp tục đi Cổ Hoang Sa Hải, lần sau! Chúng ta còn có lần sau!

- Càn Kình!

Càn Vô Thiên đứng hiên ngang như lá cờ to trên chiến trường, giơ cánh tay chỉ hướng Càn Kình, thanh âm trầm thấp tựa sấm đánh.

- Tiếp theo là tới ngươi.

Mọi người tập trung chú ý vào Càn Kình, đây mới là chính chủ hôm nay! Hai Chiến Sĩ thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn gia mục tiêu chiến đấu là vì đánh nhau với Chân Sách hoàng triều không thức tỉnh Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương.

Trước cửa Càn gia yên tĩnh, tầm mắt mọi người tập trung vào Càn Kình.

Càn Kình thì nhìn phụ thân đứng bên ngoài sân ngay sau lưng hắn. Phụ thân còn ở trong tay Càn gia, nên đánh trận này như thế nào?

Đánh thắng thì sao, mà thua thì thế nào? Nếu đánh thắng, phụ thân sẽ bị Càn Chiến Huyền giận chó đánh mèo, thậm chí uy hiếp sinh mạng, vậy thì Càn Kình có đánh thắng cũng không ý nghĩa gì.

Xà hoàng Bàn Hoành Cơ nhìn Càn Kình vẻ mặt đăm chiêu, thở dài thườn thượt. Tại sao phụ thân của Càn Kình là một người không có chút thực lực? Nếu không có Bàn Hoành Cơ trói buộc thì Càn Kình đã không rơi vào do dự thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.