Bàn Hoành Cơ liên tục gật đầu. Lần này Càn Chiến Huyền thật sự trở thành một tảng đá kê chân cho Càn Kình. Ngoài chiến đấu kịch liệt một phút, hai bên không ai đánh thắng ai, như đối với bản thân Càn Kình mà nói chính là một biểu hiện thắng lợi.
Trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần trước, cho dù là những chiến sĩ tiến vào trận bế mạc của Tân Nhân Vương, tiến vào Chân Thánh cũng không thể có năng lực chiến đấu được như Càn Kình.
Ban đầu, Càn Kình kéo cái ghế kia lên lôi đài, một chưởng đánh bại Càn Vô Song, đã lập ra một khí thế cường đại.
Hiện tại, Càn Kình đánh với Càn Chiến Huyền xong khiến người ta cảm thấy khí thế không phải là cường đại, mà là vô địch! Trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, hắn thật sự là tồn tại vô địch quét ngang! Mọi người có cảm giác mặc dù tất cả người tham dự cuộc thi cùng nhau xông tới lôi đài, cũng không thể đánh bại được Càn Kình.
Đại thế đã thành!
Càn Kình ngồi trên vương tọa kim loại, tư thế tùy tiện gần như lười biếng, lại khiến người ta cảm nhận được một đại thế khó có thể ngăn cản, khiến người ta nhìn một cái trong lòng sẽ xuất hiện một cảm giác, người này là Tân Nhân Vương!
Trừ phi thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực, trừ phi thức tỉnh lực lượng huyết mạch chung cực!
Trong đầu mọi người thoáng hiện ý nghĩ giống nhau.
Trong thời gian diễn ra cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, trừ phi có gia tộc lực lượng huyết mạch nào có chiến sĩ đạt tới lực lượng thức tỉnh chung cực, nếu không thật không có người nào có thể đánh bại Càn Kình!
Sau một khắc, tất cả mọi người chuyển lực chú ý về phía các chiến sĩ của ba đại lực lượng huyết mạch chung cực.
Càn Chiến Huyền đổi trang phục sạch sẽ, chắp hai tay ở sau lưng chậm rãi đi tới trước mặt Càn Vô Tinh Thần hắng giọng, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thương ân cần của một vị trưởng bối. Mấy ngày nay Càn Vô Song đang làm cái gì, hắn hiểu rất rõ ràng.
Chín thánh khí bại bởi Càn Kình, hắn không đi truy cứu, cũng không muốn tỏ ra rộng lượng, mà là... Áp lực!
Muốn trong ba đại huyết mạch chung cực thắng được, Càn Vô Tinh Thần cần áp lực nhiều hơn! Càn Kình, một người thích sử dụng thánh khí nhập thánh, vậy cứ đưa thánh khí cho hắn! Để hắn dùng thánh khí nhập thánh! Để hắn trở nên mạnh mẽ lớn. Tốt nhất có thể uy hiếp chiến sĩ thiên tài gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương. Chỉ có dưới áp lực như vậy, mới có cơ hội phát ra lực lượng mạnh nhất, đánh bại hai gia tộc chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh chung cực khác.
Về phần Càn Kình?
Càn Chiến Huyền cười nhạt. Hắn quật khởi chỉ có thể là đá kê chân cho cường giả thành tựu vô thượng như Càn Vô Tinh Thần mà thôi. Tuy rằng ở trong chiến đấu vừa rồi mình mất đi thượng phong, nhưng nếu như nổ nát đấu ấn, không chắc không giành lại được thế thượng phong.
Vì sao không giành? Loại áp chế này rất có thể sẽ hóa thành động lực đối với Càn Vô Tinh Thần! Vì hậu bối tỏng gia tộc i quật khởi, bị đánh ép một lần, thì sẽ như thế nào?
- Gia chủ, ta nhất định sẽ đánh thắng Càn Kình! Nhất định!
Càn Chiến Huyền cười vỗ vào vai Càn Vô Tinh Thần đang nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này:
- Đánh thật tốt vào.
- Ta sẽ làm vậy!
Càn Chiến Huyền vẫn nhìn đấu kỹ trường xung quanh bị dư ba của trận chiến đấu phá hủy. Hắn lại cười nhạt. Tuy rằng cảm giác bị đánh ép rất khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, đây là một trận chiến đấu nhanh đau nhất trong những năm gần đây.
- Như vậy trẫm tuyên bố!
Bảo Long Chân Sách hắng giọng, cao giọng nói:
- Trận so tài vừa rồi, hai bên không phân thắng bại!
Trên khán đài lại phát ra những tiếng bàn tán xôn xao.
Không phân thắng bại! Thật sự không phân thắng bại! Càn Kình thật sự xâm nhập vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong hiện nay!
Những gia chủ đại huyết mạch ngồi trên đài chủ tịch, sắc mặt âm trầm khẽ vỗ tay, trong lòng vừa so sánh. Nếu thật sự để cho bọn họ lên lôi đài, đánh với Càn Kình, vậy bọn họ có thể nắm chắc thủ thắng hay không? Sợ rằng thậm chí còn chưa được năm thành! Đây là chuyện gì vậy? Đường đường là chiến sĩ huyết mạch đỉnh phong, đánh không lại một chiến sĩ bình thường trẻ tuổi như vậy.
Càn Kình chậm rãi thu vương tọa kim loại. Sao sinh tử ấn trong cơ thể đã chữa trị phân nửa những tổn thương của thân thể. Hắn đứng dậy cung kính cúi đầu nhìn các khán giả xung quanh. Tầm mắt hắn cuối cùng lại một lần nữa nhìn Càn Thành.
Một trận chiến này là vì mình, cũng là vì phụ thân!
Trong đôi mắt Càn Thành đã sớm đầy nước mắt. Hắn không ngừng liên tục gật đầu, trong miệng ra sức nói:
- Được, được! Được! Không hổ danh là con trai của Càn Thành ta!
- Cuối cùng ngươi đã xuống...
Khuôn mặt Mộc Nột Chân Sách đầy mồ hôi, so với Càn Kình còn muốn mệt mỏi hơn. Hắn trực tiếp ngồi lại trên ghế dành cho người dự thi nghỉ ngơi, cầm lấy ấm trà liên tục ngửa mặt lên trời nuốt nước trà, không có chút phong độ nào ngày xưa.
Nếu không phải đấu kỹ trường có đầy đủ ma pháp trận, nếu không phải có hai đại gia chủ đồng thời đứng ra giúp một tay, nếu như ở đây không phải có nhiều ma pháp tinh thạch, sợ rằng hai mươi vạn người ở đây thật sự sẽ không có mấy người còn sống sót.
Càn Kình mỉm cười nhắm hai mắt lại, trong đầu nhớ lại một phút chiến đấu kịch liệt vừa rồi.
Tiêu hóa. Càn Kình cần nhiều thời gian hơn để tiêu hóa một phút chiến đấu kịch liệt ngắn ngủi này.
Càn Kình rời sân, mang theo không chỉ là một trận đánh thắng lợi và chấn động, đồng thời cũng mang đi phần lớn hứng thú của khán giả đối với những cuộc tranh tài Tân Nhân Vương tiếp theo, cùng với tất cả …lôi đài trong sân đấu kỹ!
Không sai!
Dư ba uy năng trận chiến của Càn Kình và Càn Chiến Huyền đã đánh nát tất cả những lôi đài vốn đặc biệt kiên cố lôi đài. Bây giờ hoàn toàn không thể tìm được lôi đài nào.
...
Vì bảo đảm cuộc thi đấu Tân Nhân Vương được tiến hành thuận lợi, ban tổ chức đã vội vàng vẽ ra từng hình dạng lôi đài trong đống đổ nát, khiến những chiến sĩ vốn phải được so đấu vinh quang trên lôi đài, chỉ có thể chiến đấu ở trong đống đổ nát.
Nếu như là cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần trước, các trận đấu đều đầy đặc sắc, thì lúc này mọi người ít nhiều lại cảm thấy có chút vô vị. Trận mở màn thật sự lưu lại cho người ta một ấn tượng quá sâu sắc. Các chiến sĩ khác trái lại khiến người ta cảm giác giống như một đám tiểu hài tử đang đánh loạn.
Tuy rằng bọn họ đánh vô cùng nghiêm túc, vô cùng thảm khốc, cũng có máu tươi bắn ra, nhưng trước sau lại khó có thể khiến tâm tình người xem dâng lên tới cao trào.
Các trận đấu đặc sắc lại làm cho người thấy có một cảm giác buồn ngủ.
Trước kia, mỗi chiến sĩ chiến thắng đối thủ đều nhận được những tiếng tán thưởng giống như núi kêu biển gào.
Ngày hôm nay, mỗi chiến sĩ đánh thắng đối thủ chỉ có thể nhận được lác đác vài tiếng vỗ tay.
Bầu không khí này khiến mỗi chiến sĩ giành được thắng lợi đều cảm giác giống như bị thất bại, giống như mình không phải đã đánh thắng, mà là bị đánh thua...
- Trận kế tiếp! Chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu Đoạn Phong Bất Nhị đánh với chiến sĩ huyết mạch Chiến Thần Cửu Dương Phong Thái!