Nếu như mình đáp sai, lão tổ tông này thật sự sẽ không keo kiệt đánh mình một trận ngay tại chỗ.
Sử dụng mấy người thoạt nhìn vô dụng trong gia tộc đổi lấy chút lợi ích này, không đáng.
Lý Lôi Long thản nhiên nói:
Gia tộc khổng lổ không cần một chút lợi ích như vậy. Chỉ có trời mới biết được, trong số người bị vứt bỏ, có thể xuất hiện một quái vật như Đoạn Phong Bất Nhị hay không. Cho dù nuôi những người đó, có thể tiêu hao bao nhiêu lương thực?
Trong khuôn mặt tươi cười của Lý Phách cuối cùng đã lộ vẻ thoả mãn.
Trong đầu tiểu tử này còn không đến mức ngu xuẩn chỉ còn lại có đấu khí. Lý gia bồi dưỡng ở trên người hắn những năm như vậy, hiện tại xem ra vẫn rất có hiệu quả.
- Việc này, tìm mẫu thân ta đi.
Đoạn Phong Bất Nhị nhíu mày:
- Lời ta nói không tính.
Bàn Hoành Cơ thật ra một hơi thật dài. Áp lực nặng nề nhiều ngày đè nặng trong ngực cuối cùng đã giảm bớt. Phía bên Đoạn Phong Bất Nhị không tiếp tục cắn chết không nói tới nữa. Có le mẫu thân của Đoạn Phong Bất Nhị vẫn hết sức căm giận Bàn gia, nhưng ít ra vẫn có chút tiến triển.
- Bàn Mộng Phẩm, ta tìm ngươi khiêu chiến!
Ngoài cửa viện, vẻ mặt Bàn Mộng Thừa đầy hưng phấn nhảy vào sân. Con mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm vào một chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi có vóc người gầy gò đứng bên cạnh Bàn Mộng Thần. Người này lại khiến người ta có một loại cảm giác nguy hiểm của dã thú trong rừng rậm.
Mắt Bàn Mộng Thần có chút kinh ngạc nhìn Bàn Mộng Thừa với chiến ý dạt dào lao tới. Bàn Mộng Phẩm chính là người đứng đầu trong đám thủ hạ của mình. Người có thể đánh hắn, hiện tại tuyệt đối phải là thực lực tiêu chuẩn cấp bán thánh. Ở trên chiến trường Nhân Ma, hắn còn được người ta đặt biệt danh là đồ tể, ra tay mạnh mẽ quyết đoán. Tuy rằng thực lực của Bàn Mộng Thừa không tồi, nhưng dù sao cũng là người bị mình đào thải ra khỏi tiểu đội. Hắn giao đấu với Bàn Mộng Phẩm, có khả năng chỉ một đòn sẽ bị đánh bại hoàn toàn.
Hắn lấy dũng khí khiêu chiến đó từ đâu vậy?
Bàn Mộng Thần cẩn thận quan sát Bàn Mộng Thừa, trong lòng âm thầm ước đoán. Bộ dạng hắn tin tưởng như vậy dường như đã khẳng định có thể đánh thắng Mộng Phẩm. Hắn có suy nghĩ như vậy từ đâu?
Bàn Mộng Phẩm lạnh như băng dùng khóe mắt nhìn lướt qua Bàn Mộng Thừa, đầu thoáng lắc mấy cái, nét mặt không hề có chút cảm xúc nào:
- Ngươi không được.
Ba chữ đơn giản này đã tiết lộ lòng tin vô tận của Bàn Mộng Phẩm. Chín chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu khác đứng sau lưng Bàn Mộng Thần, tuy rằng biểu tình không giống nhau, nhưng trên khuôn mặt đều có chung một điều, đó chính là công nhận lời Bàn Mộng Phẩm nói.
- Phải không?
Trên khóe miệng Bàn Mộng Thừa cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm đầy tự tin không nói nên lời. Trên mặt hắn hoàn toàn không có chút phẫn nộ nào khi bị người ta miệt thị. Lực lượng huyết mạch rắn chín đầu trong cơ thể hắn nhanh chóng mở ra. Đấu Hồn rắn chín đầu màu đen gần như hóa thành thực thể từ trong cơ thể rít gào xông lên trên không trung.
Đấu Hồn cực lớn, uy áp vô tận hòa lẫn chiến ý mạnh nhất. Trong nháy mắt không khí trong viện thoáng chấn động một cái. Sau khi Càn Kình vừa nhập thánh, thực lực Bàn Mộng Thừa tăng lên đến mức cho dù hắn nằm mơ cũng không nâng cao tới được.
Bán thánh! Tuy rằng vẫn là thực lực bán thánh, nhưng bán thánh này giống như thật sự vô cùng vô tận, không có giới hạn thật sự, bất cứ lúc nào có thể xông vào cảnh giới Hư Thánh vậy.
Cho dù là đối chiến với cường giả cấp Hư Thánh vừa nhập thánh, Bàn Mộng Thừa cũng có lòng tin chưa từng thấy,sẽ đánh một trận thủ thắng.
Thực lực Bàn Mộng Thừa còn đang không ngừng nâng cao đồng thời thả ra ngoài, thần sắc lãnh đạm của Bàn Mộng Phẩm lúc đầu, trong nháy mắt đã liên tiếp phát sinh biến hóa.
Bất ngờ, kinh ngạc, chấn động, còn có chấn động không cách nào lý giải được.
Chuyện này... Sao có thể như vậy được?
Chín chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu khác đứng sau lưng Bàn Mộng Thần, vào giờ phút này sắc mặt hoàn toàn thống nhất. Tất cả đều dại ra, kinh ngạc, không giải thích được, còn có cả chấn động.
- Bàn Mộng Tinh, Bàn Mộng Ly ta khiêu chiến với ngươi!
Lại là một thủ hạ chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu của Đoạn Phong Bất Nhị đi vào sân. Không đợi thủ hạ của Bàn Mộng Thần đưa ra bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt lực lượng huyết mạch rắn chín đầu trong cơ thể đã mở ra, cũng không thua gì lực lượng của Bàn Mộng Thừa bao nhiêu. Điều này lại một lần nữa khiến một dám người đứng phía sau lưng Bàn Mộng Thần, nhưng kẻ được gọi là mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Bàn gia bị tổn thương nghiêm trọng.
- Bàn Mộng Tiến, ta khiếu chiến với ngươi...
- Bàn Mộng Nhạc, ta khiêu chiến với ngươi...
Hết Đấu Hồn huyết mạch rắn chín đầu này tới Đấu Hồn huyết mạch rắn chín đầu khác được phóng lên cao. Những Đấu Hồn này mặc dù chưa nhập thánh, nhưng thời điểm hội tụ lại với nhau tạo thành khí lưu không kém gì khi cường giả nhập thánh.
Trên bầu trời, từng Đấu Hồn huyết mạch rắn chín đầu hiện ra. Những người ở cách nghiệp đoàn chiến sĩ tương đối hơi gần, đều ngửa đầu nhìn từng Đấu Hồn rắn chín đầu cực lớn đang ở trên không trung này. Bọn họ bỗng nhiên cảm giác được bầu trời dường như cũng bị che phủ hoàn toàn. Dường như Thần Đô thành sẽ bị những ma thú có một không hai hoàn toàn hủy diệt bất cứ lúc nào.
Trong lúc nhất thời tiểu đội của Bàn Mộng Thần hoàn toàn quên ứng chiến. Bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn từng Đấu Hồn rắn chín đầu xuất hiện, tâm thần chìm sâu rơi trong sự chấn động, kinh ngạc.
Lý Lôi Long cảm nhận thực lực Thực Thánh trong cơ thể đang ngưng kết thành hình. Hắn phải tán thưởng năng lực của Càn Kình. Đó không phải là năng lực chiến đấu của bản thân, mà còn có thể kéo theo năng lực của các bằng hữu bên cạnh, cùng nhau đi tới.
Ở có đầy đủ các loại nguyên liệu, gia tộc nào có thể có được sự trợ giúp của Càn Kình, gia tộc đó sẽ có phát triển rất lớn!
Lý Lôi Long không thể không nhìn Lý Phách bên cạnh bội phục. Lão tổ tông đúng là lão tổ tông. Tuy rằng trong xương cốt vẫn có sự kiêu ngạo và vinh quang của chiến sĩ huyết mạch, lại có thể lạnh lùng bình tĩnh thấy được bản chất của rất nhiều chuyện.
Xà Hoàng sao?
Lý Lôi Long lén nhìn trộm về phía Bàn Hoành Cơ. Hắn đã không biết nên hình dung con người này như thế nào nữa. Hắn đã sớm nghe nói qua về hùng tài của Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ không thua gì hoàng đế bệ hạ hiện nay. Thậm chí có thể nói riêng về phương diện hùng tài này, ba tộc Nhân Ma Man không ai có thể so sánh được với Bàn Hoành Cơ.
Trước đây, Lý Lôi Long vẫn cho rằng những lời về gia tộc huyết mạch rắn chín đầu chỉ là một loại tuyên truyền. Hiện tại cuối cùng hắn đã hoàn toàn tin phục. Dưới tình huống Càn Kình vẫn còn yếu như vậy, thực lực lúc đó ở trong mắt Bàn Hoành Cơ, thậm chí ngay cả một con sâu cũng không sánh bằng. Thật không ngờ, lúc đó vị gia chủ này đã quyết định hắn, người có mâu thuẫn với Càn gia, chính là kết minh của mình.
Nếu như hai bên thay đổi lập trường thì sao?
Lý Lôi Long len lén lắc đầu.