Đi theo sau lưng người chiến sĩ này cũng có mười người khác. trên người mỗi người đều mặc khôi giáp đặc biệt màu đen. Trên khôi giáp có khắc huy hiệu gia tộc huyết mạch rắn chín đầu khiến cả gia tộc Bàn gia đều tự hào.
- Mộng Thần, đã trở về rồi sao?
Bàn Hoành Cơ nhướng mày lông:
- Ngươi còn không trở lại, thật sự không cần tham dự được cuộc tranh tài Tân Nhân Vương nữa.
Những năm gần đây, trong gia tộc chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, Bàn Mộng Thần được khen là chiến sĩ huyết mạch có tiền đồ nhất. Vô số người đều coi hắn là người kế thừa vị trí của Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ, một trong những người khiêu chiến ba lớn huyết mạch chung cực có lực tranh đoạt nhất.
Càn Kình quan sát Bàn Mộng Thần. Đây là nam nhân khiến người ta cảm giác ánh mặt trời đặc biệt. Trong mắt hắn tràn đầy ánh sáng quang minh, lộ ra ý tứ quang minh. Trong lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra sự quang minh. Không trách được bên ngoài rất nhiều người gọi hắn là Thái Dương Vương.
Thái Dương Vương Bàn Mộng Thần!
Đoạn Phong Bất Nhị tiếp nhận tầm mắt của đối phương. Hai bên quan sát lẫn nhau. Người này là chiến sĩ rất xuất sắc trong thế hệ trẻ của Bàn gia! Thật có cá tính! Cả người hắn đều khiến người ta có một loại cảm giác ấm áp, quả thật có ý tứ truyền nhân Xà Hoàng.
- Dù thế nào, ta cũng phải tham gia vào cuộc tranh tài Tân Nhân Vương ta một chút.
Bàn Mộng Thần cười híp mắt đi về phía Đoạn Phong Bất Nhị, trực tiếp đưa tay ra:
- Đoạn Phong Bất Nhị phải? Thật cao hứng được gặp ngươi ở tại đây. Ta đã rất nhiều lần nghe nói về cái tên của ngươi đấy. Ngày hôm nay cuối cùng ta đã được nhìn thấy chân nhân. Ta tự giới thiệu, Bàn Mộng Thần.
- Thái Dương Vương Bàn Mộng Thần.
Đoạn Phong Bất Nhị cũng đưa tay ra nắm lấy tay Bàn Mộng Thần:
- Tên của ngươi, thời điểm ta còn chưa thức tỉnh lực lượng huyết mạch, đã từng nghe qua rất nhiều lần. Không trách được, người ta gọi ngươi là truyền nhân của Xà Hoàng. Hiện tại xem ra ngươi thật sự thích hợp nhất.
- Quả thực, so với ta ngươi càng thích hợp làm gia chủ Bàn gia hơn.
Bàn Mộng Thần nhún vai một cái:
- Bàn gia ở trong tay ta, nhất định là phát triển tiếp bình thường. Ở trong tay của ngươi, hoặc là sẽ cường thế quật khởi, hoàn toàn vượt qua tất cả cố gắng của Bàn gia trong các triều đại trước. Hoặc là... sẽ hoàn toàn xong đời.
Càn Kình đứng ở một bên rất công nhận liên tục gật đầu. Thái Dương Vương Bàn Mộng Thần đúng là rất lợi hại. Chỉ dựa vào tin tức đồn đại nghe được về Đoạn Phong Bất Nhị, đã có thể hiểu rõ hắn đến mức như vậy. Không trách được nhiều người đều nói hắn là người thừa kế của Bàn Hoành Cơ.
Đều là lực tương tác, lực tương tác của Đoạn Phong Bất Nhị càng kích thích người hơn. Quan hệ tốt với hắn sẽ tốt hơn, quan hệ tồi với hắn tuyệt đối sẽ là tử địch! Tính cách của Thái Dương Vương Bàn Mộng Thần, bất luận là kẻ địch hay là gì, cũng sẽ không quá mức đối lập đối với hắn.
Hơn nữa, Đoạn Phong Bất Nhị hành sự quả thật có chút sắc bén, thiên vị. Bàn Mộng Thần vừa nhìn đã biết là loại người chuyên đi theo con đường lớn quang minh công chính.
- Nhưng… ngươi càng thích hợp với vị trí người bảo vệ Bàn gia hơn so với ta.
Bàn Mộng Thần nói tiếp:
- Nếu có hứng thú, có thể làm người bảo vệ đứng đầu.
Người bảo vệ, loại vị trí này có thể có chỗ lợi đặc biệt đó là không làm cũng sống tốt!
Mộc Nột Chân Sách ở bên cạnh vui vẻ cười. Bàn Mộng Thần này hành sự đúng là tiêu sái trực tiếp. Mặc dù đối với người có tâm tình mâu thuẫn với gia tộc này, dưới tình huống này cũng rất khó có thể cự tuyệt.
- Người bảo vệ sao? Cái này... Ha hả... Không thú vị.
Đoạn Phong Bất Nhị thở dài:
- Ta bởi vì một điếu thuốc lá của Càn Kình, đã trở thành người bảo vệ thứ hai của La gia...
- Không biết xấu hổ. Một điếu thuốc thơm mới đúng.
Thiết Khắc ở bên cạnh không chút khách khí vạch trần sự khoa trương của Đoạn Phong Bất Nhị:
- Còn nữa, người bảo vệ thứ hai là ta, ngươi là thứ ba...
- Đứng thứ ba là ngươi! Lão tử là thứ hai! Lời nói không phục, có thể tìm một ngày giao đấu...
- Sợ ngươi sao? Đánh thì đánh.
Thiết Khắc Bình thường ít nói, nhưng lúc nói chuyện với Đoạn Phong Bất Nhị, bao giờ cũng sẽ nói nhiều hơn:
- Đánh tới khi ngươi nằm ở trên giường, ngay cả cuộc tranh tài Tân Nhân Vương cũng không có cách nào tham gia.
- Lão tử đánh ngươi một tháng không lên giường được, để Vưu Lợi Á phải một tháng sống cô đơn!
Khuôn mặt Bàn Mộng Thần chợt ngẩn ra, sau đó lại tràn ngập vẻ tươi cười:
- Hâm mộ! Ta thật sự rất hâm mộ các ngươi! Giao tình tốt như vậy, có vài người sống cả đời cũng không gặp được! Tại sao ta không sớm quen biết với các ngươi chứ? Ta nghĩ, ở chung với các ngươi, chắc là một chuyện đặc biệt vui vẻ.
- Hiện tại cũng không muộn.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Chỉ cần đừng bắt ta quay về Bàn gia.
Bàn Mộng Thần khẽ thở dài một hơi. Mặc dù là thở dài, loại biểu tình tràn ngập áy náy này cũng vẫn lộ ra cảm giác ấm áp khiến người ta cảm thấy đặc biệt dễ thân.
- Đối với chuyện người đời trước, ta có thể làm cũng chỉ là biểu thị cái gọi là tiếc nuối. Ở trong tai ngươi, cái gọi là tiếc nuối này sợ rằng không khác gì chó thả rắm.
Bàn Mộng Thần lại thở dài một tiếng tràn ngập bất đắc dĩ:
- Nếu như ta là ngươi, ta cũng sẽ giống như ngươi không thích Bàn gia. Có khả năng, ta sẽ càng quá đáng hơn so với ngươi. Không có việc gì ta sẽ đi dạo khắp nơi, mỗi ngày đánh chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trẻ tuổi, đốn ngã tất cả bọn họ.
- Đáng tiếc, ta không phải là ngươi.
Khóe miệng Bàn Mộng Thần co giật vài cái:
- Ta sinh ra ở Bàn gia, là Bàn gia bồi dưỡng ta, cho nên ta hi vọng Bàn gia có thể tốt hơn.
- Bàn gia sau khi được đại nhân Xà Hoàng chỉnh đốn, hiện tại đã khác hẳn trước đây.
Trong ánh mắt Bàn Mộng Thần tràn ngập sự thành khẩn:
- Bàn gia đang bù đắp lại những sai sót trước đây, hi vọng tất cả những người Bàn gia đã từng bị Bàn gia tổn thương, đều có thể cho Bàn gia một cơ hội bù đắp. Đây cũng không phải là đối với riêng Đoạn Phong Bất Nhị ngươi nắm giữ thực lực cường đại. Đối với người khác Bàn gia cũng làm như vậy.
Đoạn Phong Bất Nhị liếc mắt nhìn Bàn Hoành Cơ đứng cách đó không xa, phát hiện ánh mắt vị đại nhân Xà Hoàng này đang biểu hiện quả thực là như vậy.
Lý Phách nhấc chân lại đạp một cước vào Lý Lôi Long với thực lực đã nâng cao không ít. Hắn nhỏ giọng nói:
- Học tập một chút đi! Đừng cả ngày cảm thấy chỉ ngươi mới có thể làm được.
Lý Lôi Long hậm hực bĩu môi. Tuổi tác lão tổ tông này đã lớn như vậy, năng lực học tập lại còn mạnh như vậy. Đoạn Phong Bất Nhị vừa đạp vào mông Y Toa Tái Nhĩ hai cái, vị lão tổ tông này đã học xong.
- Lão tổ tông ta biết rồi...
Lý Lôi Long thấp giọng, một mực cung kính đáp trả Lý Phách.
- Biết cái gì?
Lý Phách cười híp mắt nhìn Lý Lôi Long.
Lý Lôi Long bản thân là truyền nhân chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu, lập tức cảm nhận được ẩn ý phía sau nụ cười của lão tổ tông.