Sất Trá Phong Vân

Chương 893: Chương 893: Ta không cam lòng




Ta… thật sự vô dụng...

- Thực sự rất đáng buồn...

Khối băng như vậy cho dù Đấu Binh chém tới có lẽ cũng khó có thể tách ra được, đã xuất hiện vô số vết nứt nhỏ.

- Cho tới nay, ta đều cho rằng mình có thể trở nên cường đại.

Răng rắc... Răng rắc...

Khối băng bắt đầu rơi rụng xuống đất...

- Cho tới nay, ta vẫn cho rằng ta có thể bảo vệ mọi người bên cạnh ta...

Khối băng bắt đầu vỡ ra, rơi xuống như mưa...

- Thực sự rất đáng buồn... Ta không ngờ mình chỉ có thể liên lụy tới bạn đồng hành, khiến mọi người rơi vào cạm bẫy... Ta không ngờ...

Khối băng vỡ ra, hai chân Càn Kình chạm xuống đất, nước mắt không ngừng được rơi xuống:

- Ta không ngờ chỉ có thể nhìn đại thúc chết trận, chỉ có thể mặc cho bạn đồng hành hết lần này tới lẫn khác nỗ lực vì ta, bị thương vì ta, chảy máu vì ta, rơi vào cạm bẫy vì ta... thật là vô dụng!

- Hóa ra, trong bốn ngọn lửa không ngờ lửa giận... lại là ngọn lửa bi thương nhất.

- Ta bắt đầu hiểu rõ, vì sao đại thúc không hy vọng ta lại tức giận như vậy.

- Không thể tha thứ, không thể tha thứ...

Càn Kình chậm rãi ngẩng đầu nhìn Càn Chiến Huyền đầy bá đạo tự tin đang lơ lửng trên bầu trời. Ánh mắt chưa bao giờ mở lớn như vậy. Ở sâu trong ánh mắt ẩn chứa sự đau thương vô tận:

- Ngươi không thể được tha thứ. Ta... cũng không thể được tha thứ...

Lông mày màu vàng của Càn Chiến Huyền thoáng run rẩy. Hắn nghi ngờ nhìn Càn Kình đứng trên mặt đất. Người này không mở ra lực lượng huyết mạch gì, tại sao lại khiến ta cảm thấy có chút lạnh lẽo? Ngay cả Đấu Hồn cũng không có, tại sao lại khiến ta cảm thấy có chút bất an?

Khí tức không bá đạo, đấu khí không kinh người, lại khiến người ta có một loại cảm giác cấp bách nói không nên lời! Càn Chiến Huyền nhìn chằm chằm vào Càn Kình đang đứng trên đất, sát khí trong ánh mắt liên tục tăng lên, thậm chí còn nhiều hơn so với khi đối mặt với Lôi Địch.

- Càn Chiến Huyền, ngươi không thể được tha thứ. Ta... cũng không thể...

Trên mặt Càn Kình thoáng cười, lộ vẻ đau thương lại thêm một chút giải thoát:

- Nếu chúng ta đều không thể được tha thứ, vậy ta sẽ mang theo ngươi, cùng đại thúc đi gặp Cổ Nguyệt Ngọc Oánh cầu xin tha thứ...

- Chỉ dựa vào ngươi sao?

Trong không trung đầy yên tĩnh, Đấu Hồn trong cơ thể Càn Vô Thiên đột nhiên bốc lên. Hắn tiến lên một bước nhanh chóng tới gần Càn Kình. Bàn tay vừa lộn một cái, Khôn đấu kỹ của Càn gia đã hiện ra trong không trung:

- Gia chủ, hãy để cho ta tới động thủ đi! Lúc đầu hắn đã sỉ nhục ta. Ngày hôm nay ta phải...

- Lui ra!

Càn Chiến Huyền ở trên cao rống to một tiếng, thân thể lóe lên biến mất trong không trung. Trong nháy mắt, áp lực khổng lồ xuất hiện ở trên đầu Càn Kình!

Nguy hiểm! Khí tức nguy hiểm!

Càn Chiến Huyền cảm giác được bên trong thân thể Càn Kình hoàn toàn không có bất kỳ lực lượng nào, lauh ẩn chứa sự nguy hiểm vô tận. Dường như lúc này bất luận kẻ nào tới gần, đều có thể bị hắn xé thành bột.

- Đấu Hồn ngủ say! Các ngươi nhận được lửa giận bi thương các ngươi muốn có, hãy từ trong giấc ngủ mê tỉnh lại.

Càn Kình cũng không ngẩng đầu, nhìn xuống mặt đất. Cánh tay còn chưa bị gãy mất thoáng nâng lên. Hắn đưa một ngón tay ra điểm về phía lòng bàn tay của đối thủ. Ba đấu tâm bốc hơi lên, bắt đầu khởi động, giống như mây đen cuồn cuộn báo hiệu cơn dông tới, chứa đựng vô số những tia chớp.

Đấu Hồn, cuối cùng từ trong đấu tâm phá xác lao ra!

Ba Đấu Hồn thật lớn phóng lên cao, đánh tan khí thế của Càn Chiến Huyền. Ngón tay Càn Kình phá vỡ bàn tay Khôn đấu kỹ của Càn Vô Thiên trước, điểm vào vị trí.lòng bàn tay của hắn

Đơn giản như vậy, mềm nhẹ như vậy, thậm chí vô lực như vậy, giống như người ta trong thời điểm cảm thấy không thú vị, giơ tay lên chọc vào con kiến trên mặt đất.

Trong nháy mắt, bàn tay Càn Vô Thiên nổ nát. Lực lượng vô tận nổ mạnh giống như một quả pháo, nhanh chóng theo cánh tay hắn truyền lên trên, khiến vai hắn nổ tung...

Tiềm lôi!

Vẫn là đấu kỹ tiềm lôi kia, vào giờ phút này uy lực lại tăng lên gấp không biết bao nhiêu lần.

Chỉ với một ngón tay, cả cánh tay Càn Vô Thiên đã trực tiếp nổ nát, hoàn toàn biến mất. Tiềm lôi vẫn theo thân thể hắn, tấn công vào chỗ sâu hơn.

Hai chân Càn Kình thoáng động đậy. Một đòn của Càn Chiến Huyền chỉ đánh trúng một ảo ảnh. Lực trùng kích mạnh mẽ còn sót lại hóa thành một uy lực không thua gì đao kiếm, khuyếch tán ra bốn phía.

Vạn Ảnh!

Càn Kình đứng yên lặng ở bên cạnh khối băng của Thiết Khắc, giơ tay lên điểm một cái...

Khối băng vỡ nát...

Sau một khắc, khối băng giam hãm đám người Phần Đồ Cuồng Ca đều vỡ ra.

- Các ngươi đi đi...

Càn Kình không nhìn mấy người Đoạn Phong Bất Nhị, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Càn Chiến Huyền:

- Ta muốn dẫn hắn trở lại những vì sao.

- Vô Thiên!

Càn Chiến Huyền đánh hụt một chưởng, không kịp khiếp sợ, giơ tay lên đặt ở trên vai Càn Vô Thiên. Trong nháy mắt, biển đấu khí vọt vào trong cơ thể hắn, muốn khống chế tiềm lôi đang trùng kích.

Bang bang... Bang bang...

Tiềm lôi giống như hoàn toàn không để ý tới lực lượng của Càn Chiến Huyền, thậm hí càng thêm hung hãn, phá vỡ khắp nơi trong thân thể Càn Vô Thiên.

- Sao có thể như vậy được...

Hai mắt Càn Vô Thiên trợn trừng, như muốn rơi ra khỏi tròng mắt. Hắn cảm thấy không hiểu nhìn Càn Chiến Huyền. Mấy ngày nay mình tiến hành huấn luyện, dường như có thể chết bất cứ lúc nào, cúng chính là vì có thể đánh bại Càn Kình, khôi phục sự vinh quang của mình!

Càn Vô Song đã từng nói, bây giờ thực lực mình có thể dễ dàng bóp chết Càn Kình!

Nhưng... Vì sao... Vì sao...

Càn Vô Thiên không hiểu nhìn Càn Chiến Huyền. Hắn cảm nhận sinh mệnh lực trong thân thể mình đang trôi đi từng chút một. Vì sao Càn Kình không bị ta đánh chết giống như lời các ngươi từng nói vậy? Vì sao hắn chỉ dùng một ngón tay?

- Ta không cam lòng...

Ầm!

Thân thể Càn Vô Thiên bỗng nhiên nổ nát, trong nháy mắt biến thành một đám huyết tương! Hai tròng mắt rơi xuống đất mặt, nhìn thẳng về phía Càn Chiến Huyền, giống như vẫn đang không ngừng nói:

- Mình mới là thiên tài thức tỉnh chung cực được Càn gia hy vọng nhất! Mình còn có tiền đồ tốt đẹp không gì sánh được

Càn Kình? Chẳng qua hắn chỉ là một hòn đá nhỏ kê chân trên con đường thành danh của mình mà thôi! Hoàng triều Chân Sách hẳn là ở dưới sự lãnh đạo của mình, thống nhất tam tộc Nhân Ma Man! Mình sẽ đạt được vinh quang vô thượng cho gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương!

Càn Chiến Huyền kinh ngạc nhìn Càn Vô Thiên ở trong long mình nổ nát. Càn Vô Song chính là thiên tài chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, còn chưa bắt đầu viết lên vinh quang cho gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương, không ngờ đã chết... Lại bị chết trong tay của một kẻ ngay cả lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương cũng không mở ra được!

- Ngươi... đấu kỹ Bạo Toái...

Càn Chiến Huyền chậm rãi đứng dậy nhìn Càn Kình. Cho đến giờ phút này hắn mới biết được, chiến sĩ trẻ tuổi này thoạt nhìn dường như rất bình thường rất yếu đuối, không ngờ hoàn toàn không keo kiệt đem một thánh đấu kỹ, đấu ấn đấu kỹ tiềm lôi bị phá vỡ nát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.