Sất Trá Phong Vân

Chương 1005: Chương 1005: Thu đồ đệ




Nó dường như là tiếng một chái chuông sắt cực lớn đặt ở trên không trung trong núi rừng bị người dùng một cái cọc gỗ cực lớn đánh vào chuông sắt. Đó là tiếng chuông gột rửa tâm linh, đó là âm thanh gột rửa những dơ chất trên thế gian.

Một tiếng này, khiến người ta có một loại cảm ngộ nói không ra lời. Bất luận là người nhắm mắt lại, hay là người mở mắt, đều quên bản thân mình đang ở trong quảng trường náo nhiệt. Dường như bọn họ đã ở trong cảnh sắc thế ngoại giữa núi xanh, nước biếc, sương trắng, thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót.

Càn Kình cũng tiến vào cảnh giới chưa bao giờ đạt được. Đấu Hồn và chiến búa dung hợp giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có khả năng chân chính kết hợp lại với nhau. Mỗi lần hắn đánh búa xuống đều khiến nguyên liệu có sự thay đổi nhất định về mặt bản chất.

Giờ phút này mọi người hoàn toàn quên mất thời gian đang trôi qua, giống như giờ phút này thật sự dừng lại. Càn Kình hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giới đặc biệt này.

Kim loại dung hợp lại với nhau từng chút một, tạo thành hình dao làm bếp như lúc đầu hắn đã nói. Đó hoàn toàn là một con dao làm bếp thoạt nhìn rất bình thường.

Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây. Ánh chiều tà màu đỏ nhuộm khắp cả bầu trời.

Càn Kình dừng tay rèn. Quảng trường cực lớn lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong tiếng rèn giống như tiếng chuông sắt lớn ngân vang.

Càn Kình nhìn dao làm bếp Hồn Khí trong tay đau khổ cười. Có lẽ bởi vì vật thể lần đầu tiên thật sự rèn thành hình chính là con dao làm bếp, nên trong tiềm thức của mình trước sau có sự chán ghét đối với việc rèn dao làm bếp. Một thanh Hồn Binh rèn trở thành dáng vẻ của con dao làm bếp, điều này có lẽ cũng là lần đầu tiên trong giới thợ rèn?

Người bình thường đang quan sát xung quanh tỉnh lại trước tiên. Mọi người chỉ bị tiếng rèn kéo vào cảnh giới đặc biệt này. Các rèn tạo sư không chỉ có phản ứng đối với âm thanh, còn chấn động đối với thủ pháp rèn của Càn Kình. Cho nên người tỉnh lại trước hết không phải là đám thợ rèn.

- Thật thần kỳ! Vừa nãy không ngờ ta lại cảm giác mình như đang ở trong dãy núi...

- Ta cũng vậy! Không chỉ như vậy, ta cảm giác hiện tại tinh thần của mình đặc biệt tốt...

- Đâu chỉ có vậy! Ta nghĩ thân thể mình cũng đã khá hơn rất nhiều. Hình như bệnh tật trong cơ thể đều giảm đi không ít.

- Ngươi cũng có cảm giác như vậy sao? Ta cũng vậy!

- Thật vậy sao? Điều này quá thần kỳ! Không quan tâm rèn có được hay không, chí ít hắn có thể trị bệnh!

Tiếng xì xào bàn tán của đám người kia rất nhanh đã loạn cả lên. Mọi người đều trao đổi ý kiến và suy nghĩ của mình.

Càn Kình yên tĩnh quan sát, đồng thời chờ các rèn tạo sư tỉnh lại.

Rất nhanh, rèn tạo sư có thực lực rèn tệ nhất bắt đầu tỉnh lại. Ngay sau đó rèn tạo sư có thực lực tốt hơn một chút cũng dần dần tỉnh lại.

Thủy Nguyệt Thiên gần như là người tỉnh lại chậm nhất. Trên mặt hắn lộ ra một sự thỏa mãn chưa bao giờ có. Trên gò má đã tiến vào tuổi già hiện lên vẻ hồng nhuận sáng bóng mà chỉ người thiếu niên mới có.

- Lợi hại... Lợi hại... Thực sự quá lợi hại!

Tiếng cười của Thủy Nguyệt Thiên càng lúc càng lớn:

- Mấy năm nay ta sống thật uổng phí! Ta vốn tưởng rằng, đại sư Càn Kình chẳng qua là được người khác nâng đỡ lên, lại không nghĩ tới đại sư Càn Kình thật sự lợi hại đến trình độ như vậy. So với ngài, ta thậm chí ngay cả tư cách học đồ cũng không có.

Thủy Nguyệt Thiên xoay người hướng về phía Càn Châu khom lưng cung kính cúi đầu. Sau đó hắn nhìn về phía hai chiến sĩ mặc trang phục Càn gia đứng ở dưới đài cao nói:

- Trở lại nói cho gia chủ các ngươi biết, nhân tình ta thiếu hắn đã hoàn trả hết. Từ hôm nay trở đi, Thủy Nguyệt Thiên ta muốn gia nhập nghiệp đoàn thợ rèn, theo bên cạnh đại sư Càn Kình... Không! Là tông sư... Hoặc là thần rèn Càn Kính chuyên tâm học rèn.

Dưới đài cao hai chiến sĩ Càn gia kinh ngạc nhìn Thủy Nguyệt Thiên. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra lão thợ rèn này lại đột nhiên nói ra những lời nói như vậy!

Người Càn gia đều hiểu rất rõ ràng, những gia chủ mời Thủy Nguyệt Thiên đi ra, chính là hành động để đánh vào mặt của tổng nghiệp đoàn thợ rèn, đả kích danh vọng Càn Kình. Nhưng dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, lão thợ rèn này không ngờ lại lâm trận phản bội! Lão không chỉ thừa nhận năng lực rèn của Càn Kình, còn không trở về Càn gia.

- Đi đi. Các ngươi nói như vậy với Càn Chiến Huyền là được rồi.

Thủy Nguyệt Thiên thản nhiên vung tay lên, sau đó xoay người lại nhìn về phía Càn Kình, khom lưng cung kính cúi đầu thi hành lễ tiết của đệ tử:

- Hội trưởng Càn Kình, vừa nãy quan sát ngài rèn khiến ta nhận được lợi ích rất lớn. Thậm chí khiến ta trực tiếp đột phá cảnh giới rèn vốn có của mình. Ta hy vọng có thể được làm đồ đệ của ngài...

Đồ đệ sao?

Mấy người vừa rồi phục hồi lại tinh thần không phải là thợ rèn, cả kinh thiếu chút nữa từ ghế ngồi ngã sấp xuống mặt đất. Thủy Nguyệt Thiên này làm nhiều trò như vậy lại yêu cầu bái Càn Kình làm sư. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những sẽ khiến danh vọng cá nhân Càn Kình được nâng lên cực cao, đối với nghiệp đoàn thợ rèn trong toàn bộ hoàng triều Chân Sách, điều này cũng là một chuyện cực lớn.

- Luận bàn, luận bàn là được rồi...

- Phải bái sư.

Thủy Nguyệt Thiên rất chấp nhất nhìn Càn Kình:

- Thực lực rèn giữa chúng ta chênh lệch quá nhiều. Luận bàn chỉ tạo thành sự cản trở đối với tâm linh của ta. Chỉ có lòng thành bái sư, ta mới có thể an tâm đi học rèn.

Càn Kình nhìn về phía đại nhân Vân Tinh Huy Thăng đang đứng cách đó không xa. Hắn phát hiện vị lão tiên sinh đã khai quật mình trước hết đang liên tục gật đầu.

- Thu đồ đệ cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều...

Khóe môi Càn Kình khẽ động vài cái:

- Ta đã có một đồ đệ... Nếu như ngài cũng muốn bái sư...

- Hắn rất trẻ tuổi phải không?

Ánh mắt Thủy Nguyệt Thiên bình thản, trong con mắt còn có thêm vài phần ước ao:

- Ta có thể gọi hắn là sư huynh.

Lý Lực Thác Đặc đứng ở dưới đài cao, mặt ngước nhìn những chuyện vừa phát sinh. Thấy một chuỗi biến hóa như vậy, hắn vẫn cho rằng mình đang ngủ say trong giấc mộng chưa thật sự tỉnh lại. Lúc đầu thời điểm hắn ở cửa hàng rèn Vĩnh Lưu, người đại nhân Vân Tinh Huy Thăng muốn mình bái sư, không ngờ lại có thực lực rèn cường đại tới cảnh giới như vậy!

Thủy Nguyệt Thiên!

Người này hai mươi năm trước đã có tư cách trở thành tổng hội trưởng nghiệp đoàn thợ rèn hoàng triều Chân Sách, hôm nay... hôm nay...

Lý Lực Thác Đặc hung hăng tát vào mặt mình một cái. Cảm giác đau rát trên mặt nói cho hắn biết, tất cả những điều này đều là thật!

Đại sư Thủy Nguyệt Thiên, hôm nay trở thành sư đệ của thợ rèn nhỏ Lý Lực Thác Đặc hắn!

- Sư huynh, xin chào.

Thủy Nguyệt Thiên đi xuống đài cao, rất cung kính nhìn về phía Lý Lực Thác Đặc khom lưng cúi đầu:

- Sau này mong sư huynh hãy chỉ điểm nhiều hơn.

Lý Lực Thác Đặc nuốt nước bọt liên tục hít sâu mấy cái, sau đó mới vội vàng nghiêm túc trả lễ:

-Đại sư, lời này ngài nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.