Một lão bà tử hơn năm mươi tuổi tiến tới, hướng về phía Chung Lam mà nói to.
Đường Tiêu từ trong trí nhớ của Chung Lam biết được bà lão này là quản sự ở trong tâm hắn cũng cảm nhận được sự chán ghét của Chung Lam với bà lão này, cũng không biết tại sao Đường Tiêu cũng phát sinh ra một cảm giác chán ghét hắn biết mình đã bị cảm xúc của Chung Lam ảnh hưởng liền ổn định tâm thần lại.
Tiến vào trong Từ Vân sơn trang bởi vì khoảng cách kéo dài cho nên Đường Tiêu khống chế Chung Lam cần phải hao phí tinh thần, cùng nàng sống chung một chỗ tinh thần đặc biệt mệt nhọc khống chế thân thể của người khác, khống chế hồn niệm của con rối, độ lao động hồn phách vô cùng lớn, vô cùng tổn hao tâm thần, đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Đường Tiêu vừa mới buông lỏng, Chung Lam đã bắt đầu chuyển động nàng nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi Đường Tiêu, cầu xin cao thủ trong tông trợ giúp trong đó kể cả chuyện tự trói mình lại để cho cao thủ xuống núi giết Đường Tiêu.
- Đừng làm chuyện vô ích, nếu không ta sẽ cởi quần ngươi.
Đường Tiêu cảm nhận được suy nghĩ của Chung Lam thì lập tức uy hiếp nàng một câu.
- Ngươi tên súc sinh chết đi.
Chung Lam nghe thấy lời nói hạ lưu của Đường Tiêu thì liền khó thở.
- Cô nương mắng ai?
Lão bà tử phía trước quay đầu lại kinh ngạc nhìn Chung Lam đang tức giận.
- Ta mắng chính mình.
Đường Tiêu trả lời lão bà tử thay cho Chung Lam.
Chung Lam giờ phút này không nói ra lời được chỉ trong lòng căm hận Đường Tiêu thêm mười phần.
Đường Tiêu cũng biết rõ nữ nhân này nổi giận rồi, vì vậy cũng không nói thêm nữa để nàng ngồi xuống làm ra vẻ sắp cởi quần.
- Ta không dám mắng không dám mắng nữa.
Chung Lam vội vàng cầu khẩn Đường Tiêu.
- Đừng khiêu khích sự chịu đựng của ta, ngươi còn có ý định thoát khỏi ta, hoặc là để cho người trói ngươi lại đi bắt ta thì ta sẽ làm cho ngươi vạn kiếp bất phục không có khả năng chạy thoát.
Đường Tiêu một lần nữa nghiêm túc cảnh cáo Chung Lam.
- Không dám ta không dám.
Chung Lam trong lòng khóc lớn, lòng nàng chảy máu nhưng không dám mắng lại Đường Tiêu.
- Nếu như ngươi thành thật phối hợp, ta sẽ không làm ô uế thân xác này của ngươi ngược lại một ngày nào đó sẽ thu thần hồn lại cho ngươi được tự do nếu không ta sẽ cho ngươi tìm một trăm tên ăn mày tằng tịu với nhau tràn ngập thống khổ.
Đường Tiêu một lần nữa uy hiếp Chung Lam.
- Ta sẽ không...
Tất cả địch ý chống cự của Chung Lam lúc này triệt để sụp đổ.
- Chung cô nương, cô nương ngồi xuống đất làm gì vậy?
Lão bà tử phía trước phát hiện ra Chung Lam không cùng đi với mình mà ngồi xuống mặt đất thì vội vàng hỏi nàng.
- Ta làm rớt một viên trân châu.
Chung Lam giải thích cho lão bà tử kia.
- Một viên trân châu thì đáng giá gì cô nương mau đi đi tông chủ đang chờ cô nương đó.
Lão bà tử mất hứng mà thúc giục Đường Tiêu.
- Ta biết rồi.
Chung Lam tâm phiền ý loạn trả lời sau đó từ từ đi theo lão bà tử tới phòng nghị sự.
Ở trong phòng nghị sự có hơn tông chủ Chung Khuê cất tiếng hỏi nàng:
- Lam nhi con trở về rồi sao, sự tình xử lý ổn thỏa chưa?
- Hơi khó giải quyết tuy nhiên con sẽ làm xong xuôi tông chủ không cần hỏi nhiều.
Đường Tiêu thay Chung Lam trả lời một câu, sau đó để Chung Lam đi tới chỗ bình thường của nàng ngồi xuống.
Ở trong phòng có rất nhiều người đã có tu vi Địa Nguyên, Đường Tiêu dĩ nhiên phải chuẩn bị toàn bộ tinh thần để ứng đối, tự mình khống chế Chung Lam để cho nàng không thể thừa cơ làm gì đó.
- Sư tỷ cảm xúc không tốt lắm sao?
Ở bên cạnh một nam tử hai mươi hai hai mươi ba tuổi quan tâm nhìn Chung Lam.
Đường Tiêu từ trong trí nhớ của Chung Lam biết được nam tử này họ Khúc tên Ngang chưa kết hôn là một trong những người theo đuổi Chung Lam, quan trọng nhất là nam tử này trong nhà mở tửu quán Hồng Di viện là kỹ viện cỡ lớn ở Áo Bỉ Đảo, đặc biệt phụ thân Khúc Lương của hắn âm thầm làm không biết bao nhiêu chuyện bức con gái nhà lành làm kỹ nữ.
Khúc gia cũng là người trọng yếu ở trong Từ Vân tông, hàng năm cung cấp cho Từ Vân Tông năm nghìn lượng bạc, Từ Vân tongo thu tiền tài của người ta dĩ nhiên cũng bảo hộ Khúc gia, Khúc Ngang đầu nhập cũng là tiện cho song phương cấu kết với nhau.
Chung Lam trong lòng rất ấn tượng với vị sư đệ có tiền nguồn gốc không sạch sẽ này, Đường Tiêu đã quyết rồi loại người ngu này nhất định phải lừa gạt cho táng gia bại sản.
- Khúc sư đệ quay đầu lại ta có chuyện muốn tìm đệ đệ tới phòng của ta đừng cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.
Chung Lam hướng về phía Khúc Ngang nói nhỏ một tiếng.
- Được xong việc đệ liền tìm tỉ.
Khúc Ngang lần đầu tiên nghe thấy sư tỷ mời mình tới phòng, trong lòng hắn hưng phấn nhộn nhạo vô cùng.
Đường Tiêu nhìn Khúc Ngang từ trên xuống dưới thấy đây đúng là một con dê béo, Khúc Ngang lại hiểu lầm ánh mắt của Chung Lam cho rằng nàng đang liếc mắt đưa tình, vì vậy lại si tình nhìn lại Chung Lam, Đường Tiêu vội vàng để Chung Lam dời ánh mắt đi.
- Lam nhi con trở về vừa đúng lúc chúng ta có chuyện muốn tìm con thương nghị.
Tông chủ Chung Khuê đưa ánh mắt nhìn về phía Chung Lam rồi nói.
- Có chuyện gì vậy?
Chung Lam hỏi Chung Khuê một câu.
- Là như thế này ở bên trong Tử cấm thành có đại hoàng tử Chu Kinh ngày hôm qua đến Hoa Liên thành, viết thiếp mời cho chúng ta.
Chung Lam duỗi ngón tay ra kẹp lấy thiếp mời rồi đưa tới trước mắt mà nhìn.
Đại hoàng tử tới Liên Hoa thành sao, Đường Tiêu trong lòng thầm nghĩ, theo nội dung của thiếp mời thì đại hoàng tử trưa mai tới Phúc Hưng lâu hẹn gặp các môn phái khác nhau ở đó. Hơn nữa còn đưa cho Chung Lam một thiếp mời đặc biệt.
Hóa ra đại hoàng tử vì Từ Tích mà đưa tới bình thường Từ TÍch và Chung Lam có quan hệ vô cùng tốt sau khi Từ Tích tiến cung, hai người gặp mặt ít hơn hẳn, mỗi lần gặp mặt Từ Tích và Chung Lam có không hết chuyện để nói.
Lầ này gửi thiếp mời cho Chung Lam, là do Từ Tích tự mình viết.
- Đại hoàng tử sẽ nhanh chóng được sắp lập thành thái tử yến hội ngày mai đối với tông môn chúng ta rất trọng yếu.
Chung Khuê tiếp tục nói.
Vốn định lừa gạt Từ Vân Tông chủ một chút bảo bối bây giờ Đường Tiêu nghe thấy chuyện này thì thấy cần phải ở đây thêm mấy ngày ,ngày mai tham gia tiệc chiêu đãi của đại hoàng tử, sau đó tìm hiểu một số tình báo, thuận tiện tìm cơ hội lừa một ít ngân phiếu bảo bối của đại hoàng tử.