Nghị sự chấm dứt Chung Lam sau khi quay về chỗ ở của mình không lâu thì Khúc Ngang quả nhiên vụng trộm tiến tới phòng của nàng, Đường Tiêu cũng đuổi những nha hoàn nô tài ra bên ngoài, trong phòng cũng chỉ có một mình Chung Lam như hoa như ngọc ở bên trong Khúc Ngang tim đập rộn lên.
- Lam... tỷ tỷ không biết... tìm sư đệ... có gì phân phó?
- Gần đây ta có một chuyện cần Khúc sư đệ trượng nghĩa tương trợ.
Chung Lam tránh ánh mắt của Khúc Ngang, đi tới bên cửa sổ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chuyện gì, tỷ nói mau đi chỉ cần đệ làm được nhất định sẽ xông pha khói lửa.
Miệng của Khúc Ngang không ngừng run lên vội vàng hướng về phía Chung Lam mà nói.
- Không cần đệ xông pha nơi khói lửa, chỉ cần mượn tài lực của đệ ta cần một số tiền lớn, đương nhiên chỉ cần mượn một lúc mà thôi, sau khi chuyện thành công cả vốn lẫn lời đều trả lại cho đệ.
Chung Lam cũng không quanh co lòng vòng.
- Tỷ muốn bao nhiêu, cứ nói đi không cần phải mượn đệ sẽ cho tỷ.
Khúc Ngang không cờ được mà hướng về phía Chung Lam biểu đạt.
- Không nếu như sư đệ cho chứ không mượn thì ta không lấy.
Chung Lam lắc đầu.
Đường Tiêu trong lòng cười lạnh muốn câu cá lớn phải đùa giỡn một chút mới được.
- Aizz sư tỷ tại sao lại khách khí như vậy.
Khúc Ngang làm ra vẻ coi tiền như ráng.
- Là một số tiền lớn hơn nữa nhất định sẽ trả trong vòng một tháng trả ngay ngay cả vốn lẫn lời chỉ là không biết sư đệ có thể kiếm được không mà thôi.
Chung Lam đứng ở bên cửa sổ quay đầu nói.
- Bao nhiêu vậy?
Khúc Ngang thử thăm dò một câu.
- Mười vạn lượng bạc.
Đường Tiêu lập tức dùng công phu sư tử ngoạm.
- Sư tỷ tỷ cần nhiều bạc như vậy làm gì?
Khúc Ngang sợ hãi kêu lên, vốn hắn tưởng rằng Chung Lam chỉ muốn mượn một hai nghìn lượng là cùng nhiều lắm là năm nghìn lượng không ngờ nàng mượn tới mười vạn lượng bạc.
- Sư đệ khó xử thì thôi vậy ta sẽ nhờ người khác nghĩ biện pháp vốn ta tưởng rằng nhà sư đệ gia tài vạn quan một chút tiền này không coi là gì.
Chung Lam quay đầu đi lộ vẻ rất thất vọng.
- A... cái này... mười vạn lượng... sư tỷ đừng nóng vội, đệ quay trở lại Hoa Liên thành một chút nói không chừng có thể kiếm được tuy nhiên... trong ba ngày mới xong và chỉ được một vạn lượng thoio.
Khúc Ngang bị Chung Lam nói làm cho xấu hổ, hắn trước kia cũng không ít lần phô trương sự giàu sang của mình trước mặt Chung Lam, lúc này đột nhiên ỉu xìu như vậy há chẳng phải là để Chung Lam xem thường.
Khúc Ngang không bỏ qua cơ hội nịnh nọt Chung Lam, hơn nữa Chung Lam cũng cường điệu trong một tháng sẽ trả cả vốn lẫn lời cho hắn, nếu như bề bộn này cũng không giúp được thì hắn cũng không có cơ hội kề cận Chung Lam nữa rồi.
- Vậy phiền toái sư đệ.
Ngữ khí của Chung Lam cuối cùng cũng ôn nhu hơn, quay về phía Khúc Ngang vũ mị mà cười.
Khúc Ngang hai mắt ngây ngốc nhìn Chung Lam.
Đường Tiêu thầm mắng khó trách ở kiếp trước có một số nữ sát thủ không có thực lực gì cũng chỉ có gương mặt xinh đẹp nhưng hoàn thành nhiệm vụ còn gọn gàng hơn cả Đường Tiêu, xem ra vũ khí sắc đẹp của nữ nhân thật lợi hại, ở kiếp này cũng vậy pháp khí không phải là vật lợi hại nhất mà là khuôn mặt xinh đẹp có sức sát thương lớn với nam nhân.
- Cám ơn gì chứ, đây là điều đệ phải làm.
Khúc Ngang cười ngây ngô khuôn mặt si tình mà nhìn Chung Lam, tiến lên vài bước tựa hồ như muốn đột phá.
- Aizz... sư đệ chỉ giúp ta có một vạn lượng bạc xem ra ta cần phải tìm Lý công tử cùng Thi công tử bọn họ một phen rồi.
Đường Tiêu theo trí nhớ của Chung Lam nhớ ra mấy cái tình địch, mấy vị phú gia công tử ở Hoa Liên thành rồi nói vài câu.
Khúc Ngang nghe nói tới Lý công tử và Thi công tử bọn họ thì sắc mặt liền trở nên khó nhìn muôn phần:
- Lam tỷ tỷ hay vẫn để đệ nghĩ biện pháp tranh thủ mười vạn lượng bạc xoay sở đủ cho tỷ, trong vòng một tháng có khả năng mượn mấy vị bằng hữu được, tỷ cũng đừng tìm Lý công tử và Thi công tử gây phiền toái.
- Thời gian cấp bách....
Chung Lam quay đầu lại nửa cười mà như không cười nhìn Khúc Ngang.
- Trong vòng mười ngày có được không?
Khúc Ngang hỏi Chung Lam một câu, với tính cách của Chung Lam Khúc Ngang biết rằng nàng không phải là loại lừa gạt người khác vì tiền.
- Mau lên đi.
Chung Lam gật nhẹ đầu.
- Lam tỷ tỷ....
Khúc Ngang tiến về phía trước một bước tựa hồ muốn kéo Chung Lam.
- Ta chờ tin tức tốt của đệ.
Chung Lam mặt lạnh xuống rõ ràng là trước khi cầm được ngân phiếu nàng sẽ không cho Khúc Ngang chỗ tốt nào.
- Ừ, đệ sẽ không khiến cho tỷ phải thất vọng.
Khúc Ngang hơi không cam lòng nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt Chung Lam, hiện tại tu vi võ công của Chung Lam cao hơn hắn nhiều hắn tuyệt đối không thể mạnh bạo với nàng.
- Được rồi ta đi hai ngày bây giờ mệt rồi muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn tham gia yến hội của đại hoàng tử, thời gian còn dài mà.
Chung Lam cảm thấy muỗn tiễn khách rồi tuy nhiên nàng không quên để lại chút mong nhớ cho Khúc Ngang.
- Ừ Lam tỷ tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt.
Khúc Ngang gật nhẹ đầu lưu luyến không muốn rời đi, Chung Lam nói câu sau cùng khiến cho nhiệt huyết của hắn phải sôi trào.
- Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?
Khúc Ngang sau khi đi Đường Tiêu buông lỏng khống chế với Chung Lam, Chung Lam lập tức hỏi Đường Tiêu một câu, vốn muốn hỏi cẩu tặc ngươi muốn làm cái gì nhưng dù sao hiện tại nàng cũng không dám mắng Đường Tiêu nữa, trước kia Đường Tiêu đã cho nàng một hi vọng tự do.
- Ta sẽ không làm hỏng thân thể của ngươi về phần những thứ khác ngươi không cần phải hỏi nhiều.
Đường Tiêu khống chế Chung Lam lâu như vậy có hơi mệt mỏi cho nên cũng không phí tinh lực mà nói chuyện.
- Ngươi cứ như vậy lừa gạt tiền bạc của người ta, chẳng phải đem thanh danh của ta làm hư mất tất cả sao?
Chung Lam hướng về phía Đường Tiêu bắt đầu chất vấn.
Đường Tiêu dứt khoát không để ý tới nàng đem tinh lực tiếp tục ngưng luyện lấy đại thủ ấn.
Chung Lam ngồi ở trong phòng mình cả buổi không được Đường Tiêu đáp lại nàng bắt đầu hoài nghi phải chăng mình đã thoát ly khỏi khống chế của Đường Tiêu, trong đầu của nàng đã xuất hiện ý niệm muốn tìm tông trưởng lão và các vị sư tổ để nghĩ biện pháp đem thần thức của Đường Tiêu trục xuất ra khỏi đầu cơ thể của mình, nghĩ một lát xong Chung Lam phát hiện ra không có gì dị thường nàng hoài nghi mình thoát khỏi sự khống chế tạm thời của Đường Tiêu, vì vayaj định há miệng gọi thiếp thân nha hoàn tới.
- Ngươi đi...
Đúng lúc này thanh âm của Đường Tiêu vang lên trong đầu nàng:
- Ta cho ngươi biết đừng sinh ý niệm gì không có tác dụng đâu, nếu không sau này ngươi cho dù đi tiểu cũng không đơn giản như trước.