Sát Vương

Chương 113: Chương 113: Mã Khắc Tây Mễ Lan truy đuổi






Một màn nổ tung này khiến cho hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan phải trợn tròn mắt, ruột gan của hắn đứt thành từng khúc Giải Kiềm Kích trong tay của hắn lập tức được cầm ra, tế ra Khí Ngọc san hô nhảy lên không trung, hướng về phía Đường Tiêu mà đuổi tới.

Động tác của Đường Tiêu rất nhanh, hắn biết rõ con rùa này là đồ tốt, không đợi Mã Khắc Tây Mễ Lan chạy tới hắn đã phóng ra hai đạo phù triện lập tức đem hồn phách của con rùa thu về, thuận tiện đem hai cái mai rùa bắt lấy, nhưng mai rùa thực sự quá lớn, Đường Tiêu chuyển động tâm niệm, lập tức khu động hai đạo phù triện, quấn lấy hai cái mai rùa, nhanh chóng luyện hóa nó.

Mai rùa vẫn còn nóng, phù triện dễ dàng xâm nhập vào bên trong, bởi vì tu luyện không biết mấy vạn năm cho nên mai rùa đã trở thành một pháp khí cực phẩm, nhưng bên trong lại không có khí linh, cho nên luyện hóa cũng không gặp phải chống cự gì, cộng thêm bản thể hồn phách của con rùa đã bị Đường Tiêu thu vào trong Yêu Thối Ma Hồ cho nên Đường Tiêu ngay lập tức luyện hóa được nó cũng không có gì là lạ.

Sau khi luyện hóa được cái mai rùa Đường Tiêu lại thu nó vào trong Yêu Thối Ma Hồ, Đường Tiêu tạm thời không nghiên cứu cái mai rùa này dùng thế nào, cứ cất kỹ sau đó sẽ để ý tới.

- Chết cho ta.

Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan thấy Đường Tiêu đem máu huyết hồn phách và mai rùa thu lại hết thì tràn ngập lửa giận, hắn nâng cao Giải Kiềm Kích trong tay lên, hướng về phía Đường Tiêu đã biến hóa thành tuyết điêu mà đâm tới.

Hai cánh của tuyết điêu đại chấn mãnh liệt, mượn gió biển mà nâng lên cao hơn mười mét, muốn chống lại Giải Kiềm Kích nhưng điều khiến Đường Tiêu bất ngờ chính là Giải Kiềm Kích tựa hồ như có linh khí, rõ ràng có thể đuổi theo tuyết điêu sát rạt.

Đường Tiêu cảm nhận được sát khí nồng đậm của Giải Kiềm Kích, đoán rằng tên gia hỏa này cầm Giải Kiềm Kích không hề tầm thường, Đường Tiêu phun ra một ngụm tinh khí, thân hình của tuyết điêu dài ra, dùng tốc độ nhanh hơn tránh thoát khỏi sự công kích của Giải Kiềm Kích.

Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan cũng hướng về phía Giải Kiềm Kích mà phun ra một ngụm tinh khí, tốc độ của Giải Kiềm Kích liền tăng thêm vài phần, lập tức đuổi theo tuyết điêu, Đường Tiêu tránh né không kịp trong lúc bối rối hắn đem mai rùa khổng lồ ở trong Yêu Thối Ma Hồ kéo ra, luống cuống tay chân ngăn cản một đòn của Giải Kiềm Kích.

- Ầm.

Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, mai rùa sau khi đụng vào Giải Kiềm Kích thì cả hai đều bị bắn ra, rơi xuống trên mặt biển, Đường Tiêu vội vàng xuất ra hai đạo phù triện nhanh chóng thu hiồ mai rùa lại vào trong Yêu Thối Ma Hồ, hắn cảm nhận được Mã Khắc Tây Mễ Lan hoàng tử rất mạnh mẽ không thể địch lại được đành dang rộng hai cánh, mượn gió biển mà lao nhanh đi.

- Ngươi muốn trốn sao?

Mã Khắc Tây Mễ Lan hét lớn một tiếng, đồng thời cũng thu hồi Giải Kiềm Kích hướng về phía sau lưng của Đường Tiêu mà truy đuổi, phù lục trong lòng bàn tay của hắn bay ra, hóa thành cái miệng hình cá voi, muốn đem Đường Tiêu hấp thu vào trong trận.

Đường Tiêu cái gì cũng mặc kệ một ngụm tinh khí của hắn bắn ra, hai cánh của Tuyết Điêu trở nên dài hơn, tốc độ đột nhiên gia tăng thêm mấy lần, thoát khỏi cias miệng cá voi khổng lồ kia.

Mã Khắc Tây Mễ Lan có tu vi võ công vượt xa Đường Tiêu, tốc độ ngự không phi hành cũng lớn hơn Đường Tiêu rất nhiều tuy nhiên lúc này ở trên mặt biển bão rất lớn khiến cho Mã Khắc Tây Mễ Lan không thể đuổi kịp.

Đường Tiêu mượn gió thổi mà bay vút đi, ở phía trước trên mặt biển là một cái phương trận đông nghịt không ngừng phập phồng xem ra là một đội hải tộc binh sĩ, Đường Tiêu dò xét nhanh chóng hai móng cùng với phù triện xuất hiện, bắt lấy một gã thủ lĩnh hải tộc, sau khi xé rách thành từng mảnh nhỏ thì nuốt vào trong bụng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

- Là Đường Tiêu.

Ở trên lưng một con rùa biển trong phương trận, trong thiết lung mà Mã Khắc Tây Mễ Lan hoàng tử bày ra cấm chế, Dực Thai công chúa và Nghi Lan công chúa đang ở đó, khi Đường Tiêu đi qua Dực Thai công chúa liền thốt lên.

- Hắn phi hành quá nhanh không nhìn thấy chúng ta.

Dực Thai công chúa lại khẽ thở dài, tuy nhiên cho dù nhìn thấy nàng đối với việc Đường Tiêu có thể cứu nàng hay không cũng không nắm chắc được, lúc thần minh pháo oanh kích Đường Tiêu nói rằng hắn cứu Phương Kích chứ không phải cứu nàng mà.

- Đừng hi vọng hắn cho dù hắn có nhìn thấy chúng ta cũng không cứu, hơn nữa với thực lực củ hắn làm sao dám trêu chọc tới hoàng tử hải tộc, ngay cả bản thân của hắn cũng khó có nổi năng lực tự bảo vệ mình.

Nghi Lan quận chúa oán giận mà nhìn lên trên không.

Ở trên vách núi nàng đã từng nhìn thấy thất hoàng tử cùng với Mã Khắc Tây Mễ Lan giao thủ trong vòng một chiêu đã bị bắt, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, mà Đường Tiêu trong ấn tượng của nàng còn thấp hơn một cấp so với thất hoàng tử, không có khả năng thoát khỏi sự săn đuổi của hải tộc hoàng tử.

Hải tộc hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan đang toàn lực truy đuổi Đường Tiêu, đột nhiên một phù triện đánh tới trước mặt hắn, một chưởng này là do đô úy Ngạnh Phương Ngư Cảng Thái Hằng phát ra.

Thái Hằng vì lo lắng công chúa và hoàng tử bị bắt đu sẽ bị Lan vương trách phạt cho nên bắt đầu ra tay với Mã Khắc Tây Mễ Lan.

Mã Khắc Tây Mễ Lan cũng vội vung một chưởng ra cùng với một chưởng của Thái Hằng chống đối, song phương khí huyết cuồn cuộn bị đẩy lui về, cả hai đều có tu vi võ học không khác nhau lắm, tuy nhiên Mã Khắc Tây Mễ Lan hoàng tử bị Thái Hằng đánh như vậy, lập tức mất đi tung tích của Đường Tiêu.

Mã Khắc Tây Mễ Lan không muốn dây dưa nhiều với Thái Hằng, hắn hiện tại đang nghĩ cách báo thù Đường Tiêu, vì vậy sau khi chống lại một chưởng của Thái Hằng thì nhanh chóng đuổi về phía Đường Tiêu, phi hành pháp khí của Thái Hằng quá thập cho nên không đuổi kịp tốc độ của Mã Khắc Tây Mễ Lan hoàng tử đành phải bỏ qua truy kích, tiếp tục tìm kiếm đám hoàng tử công chúa bọn họ.

Đường Tiêu dốc hết toàn lực bay loạn, dưới sự trợ giúp của Thái Hằng hắn cuiố cùng đã thoát khỏi sự dây dưa của Mã Khắc Tây Mễ Lan, chân khí hùng hậu trong cơ thể của hắn cũng bị tiêu hao bảy tám phần, sau khi quấn ở trong vòng tròn luẩn quẩn, Đường Tiêu men theo trí nhớ tìm về phương trận vừa rồi ở trên biển.

Vừa rồi trong nháy mắt bay qua Đường Tiêu đã nhìn thấy hai người Dực Thai công chúa ở trong lồng sắt.

Lúc này công chúa hải tộc Ly Đế Á đang chỉ huy binh sĩ tinh anh của hải tộc cùng với ngư cảng binh lính ác chiến, Mã Khắc Tây Mễ Lan hoàng tử rời khỏi khiến cho phương trận trở nên vô cùng yếu kém.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.