Sát Vương

Chương 112: Chương 112: Yêu quy lợi hại






Học sinh ở Thai kinh thành này là người theo chân đoàn người Chu Kiền và Dực Thai công chúa, ởi gần còn có một vết máu đen xem ra ở đây đã phát sinh đánh nhau thảm thiết, Đường Tiêu nhíu mày sau đó hắn cúi xuống đất, kéo học sinh kia từ trong khe hở đi ra, dùng một phần chân khí đẩy vào trong cơ thể của hắn, cũng cảm nhận thấy gân cốt của học sinh này toàn bộ đã đứt đoạn trên cơ bản là không sống nổi nữa.

Đường Tiêu lăn hắn qua lại hắn liền tỉnh, nhận ra Đường Tiêu hắn liền cố gắng nói, hóa ra bọn họ sau khi xuyên qua hang lên trên đỉnh núi thì phát hiện ra thất hoàng tử đang cùng với người trong hải tộc đánh nhau, vì vậy tiến lên hiệp trợ nhưng song phương thực lực cách xa nhau, Thất hoàng tử và bọn họ nhanh chóng bị đánh ngã xuống đất.

Người này bị oanh kích ném xa ra ngoài những cường giả kia không phát hiện ra hắn, chỉ đem đám người thất hoàng tử Dực Thai công chúa cất vào trong lồng sắt rồi mang đi, những học sinh bị thương thì vứt bỏ nơi này.

Học sinh này suy đoán cường giả hải tộc khẳng định nhận ra thân phận chân thật của thất hoàng tử và Dực Thai công chúa cho nên muốn bắt bọn họ làm con tin, không giết mà nhốt lại. Sau khi nói xong những lời này với Dực Thai, học sinh Thai kinh thành đã hôn mê rồi hiển nhiên không có hi vọng sống lại.

Đường Tiêu nhíu mày hắn biết rõ lần này có rất nhiều cường giả hải tộc tới đây, thất hoàng tử sau khi bị bắt sẽ rất khó cứu ra được, tuy nhiên Phương Kích đã có ơn với hắn, cứu ra cũng là hợp lý, Chu Kiền và thất hoàng tử là huynh đệ không cứu cũng không được.

Còn có vị Dực Thai công chúa kia tuy trước kia hơi đáng ghét một chút nhưng hiện tại cũng trở nên nhu thuận hơn rất nhiều, còn nữa.... Dù sao cũng đã đính hôn với nàng, nàng bị đám hải tộc kia bắt đi vạn nhất bị ép buộc làm thê thiếp của bnọ chúng thì mình không phải cũng bị cắm sừng hay sao?

Căn cứ thời gian thì cường giả hải tộc bắt thất hoàng tử rời khỏi nơi này cũng không quá lâu rồi, được mười lăm phút đồng hồ rồi, Đường Tiêu cảm thấy hiện tại mình đuổi heo vẫn còn kịp.

Bầu trời càng lúc càng trở nên đen kịt lại, tiếng sấm vang rền, từng đợt mưa như trút nước xuống, cuồng phong cũng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, Đường Tiêu lúc trước tưởng rằng là do hải tộc tác quái nhưng hiện tại hắn đã cảm thấy được không phải như vậy căn cứ vào kinh nghiệm đời trước của Đường Tiêu, cuồng phong này có thể là hiện tượng thiên nhiên.

Đường Tiêu thả người xuống vách núi, gió thổi khiến cho cánh chim của hắn không vững vàng cũng may kiếp trước hắn từng chơi trò tàu lượn cho nên cũng nhanh chóng thích ứng.

Thái Hằng đô úy suất lĩnh mấy nghìn binh sĩ đem hải tộc binh sĩ chém giết ở gần đó, những binh sĩ thủ cảng này tuy không thể so sánh với ngự lâm quân binh sĩ nhưng bọn họ có nhân số đông vũ khí trang bị rất tốt, trận pháp phối hợp thành thạo đối phó với hải tộc cũng có kinh nghiệm cho nên quân thủ cảng nhanh chóng giữ được chiến cuộc.

Ở Đại Minh triều quân chính quy đều có nỏ xe có lực uy hiếp lớn cùng với bạo phá tiễn, một bạo phá tiễn có uy lực bằng một phần mười một viên Lôi Chấn Tử ở trong mũi tên đều có túi độc, túi độc mang theo nọc độc vô cùng ghê gớm, dính vào không chết cũng bị thương, có tác dụng uy hiếp tâm lý rất lớn.

Đường Tiêu nóng lòng tìm kiếm mấy người Phương Kích thất hoàng tử Chu Kiền, hắn sau khi phóng lên sườn núi thì cũng không ngừng nghỉ, hai cánh tuyết trắng lập tức trượt xuống, nhanh chóng bay vút về phía quân đội hải tộc, mấy cường giả hải tộc nhìn thấy tuyết điêu xẹt qua trên bầu trời có mấy tên không biết tự lượng sức mình mà nhảy lên không trung có ý đồ ngăn cản Đường Tiêu.

Tuyết Điêu ở trên không trung không ngừng xoay quanh, hai đạo phù triện bắn ra, cắn nát một gã cường giả hải tộc, thu vào trong đan điền, mấy tên hải tộc đều thảm tử mà rơi xuống đất.

Hải tộc hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan nhìn thấy tình cảnh này thì giận dữ, vốn hắn cho rằng mấy hải tộc cường giả kia có thể dễ dàng xử lý tuyết điêu không ngờ lại bị tuyết điêu nuốt chửng máu và hồn phách điều này khiến cho hắn kìm chế không được, chuẩn bị phái mấy nhân vật lợi hại xuất trận.

- Máu trên người bạch điêu này thật là tốt mau nuốt nó đi, nếu như nuốt nó thì ngươi có thể có hi vọng hóa thân thành Long Quy rồi.

Mã Khắc Tây Mễ Lan thò tay hướng về phía sau mà nói, ở trên mặt biển đột nhiên truyền tới một làn sóng động trời, cao tới hơn một trượng, một con rùa toàn thân vấy máu từ trong nước biển xông ra.

Con rùa cực lớn có mai rùa cứng rắn màu vàng nhạt, Rùa bình thường muốn đem mai rùa chuyển hóa thành màu vàng phải mất vạn năm, mà con rùa này màu vàng lại nhạt cho thấy thời gian nó sinh trưởng không biết bao nhiêu nữa.

Hoàng tử hải tộc Mã Khắc Tây Mễ Lan nhảy lên trên người con rùa, phun ra một ngụm tinh khí con rùa này lập tức trở nên nhanh nhẹn, so với con rùa này tuyết điêu của Đường Tiêu có vẻ thua kém, nhỏ hơn nhiều, tình cảnh trước mắt giống như một con mèo đang bắt một con muỗi trên không vậy.

Con rùa nhảy lên trên mặt nước, cái miệng mở to rất lớn, tựa hồ như muốn nuốt tuyết điêu vào trong đó vậy.

- Muốn ăn thịt ta? Con rùa nhà ngươi thật ngu ngốc, xem Dạ Minh Cửu Cao.

Đường Tiêu cũng phun ra một ngụm tinh khí, tuyết điêu nhanh chóng thu hai cánh lại giống như là một mũi tên thật nhọn bắn về phía con rùa, trong nháy mắt đã chui vào miệng đó, con rùa mất đi mục tiêu, đúng lúc nó đang sững sờ thì Đường Tiêu lại từ miệng nó mà vottj ra.

- Yêu quy thật lợi hại, yêu khí thật cường đại.

Đường Tiêu mắng to một tiếng, tuyết điêu sau khi rời khỏi miệng của con rùa thì thân thể đã thu nhỏ chỉ còn bằng một phần mười so với lúc trước, hiển nhiên sau khi tiến vào trong miệng của con rùa chơi vài giây Đường Tiêu đã bị nó hấp thu một lượng lớn tinh khí, nếu như ở lâu thêm chút nữa thì chỉ sợ bị con rùa này luyện hóa mất.

Đường Tiêu phun ra một ngụm tinh khí, thân hình của tuyết điêu lập tức tăng trưởng, cánh chim vỗ lên, mượn gió bay vút về phía xa hơn trăm thước.

- Nổ cho ta.

Đường Tiêu sau khi thu cánh lại thì liền gào to, miệng của con rùa bỗng nhiên phát ra tiếng nổ vô cùng kịch liệt, con rùa bị nổ thành hai nửa, tuy nhiên thi thể của nó cũng không như vậy mà biến thành mây khói, mà đang rơi thẳng xuống mặt biển.

Tuyết điêu lúc tiến vào cổ họng con rùa, Đường Tiêu đã hóa thành nhân hình, dùng Trường Hà Lạc Nhật bắn hai mươi viên Lôi Chấn Tử vào trong miệng của nó, sau đó lại ngưng khí hóa điêu bay ra, tiếp đó là đem hai mươi hạt Lôi Chấn Tử nổ tung.

Con rùa này không biết đã tu luyện được bao nhiêu năm, hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan vốn định tương lai chuẩn bị ký khế ước linh hồn, không ngờ Đường Tiêu sau khi chui vào trong miệng nó đã khiến cho nó hương tiêu ngọc vẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.