Sát Vương

Chương 158: Chương 158: Thành Hoa Liên






Đường Tiêu ngược lại còn có một chuyện quan trọng cần làm, chính là khi đối phó với Lưu Đình, việc luyện tập “Luyện Yêu Đại Thủ Ấn” bên tay trái đã luyện xong, nhưng bên tay phải thì do Luyện Yêu Đại Chế Thần Minh Chiến Giáp làm trễHvS7V nải.

Cho nên cần có vài ngày thời gian mới có thể luyện tập được trên tay phải.

Đoạn đường cần đi này thập phần nguy hiểm.

Nếu như có thể dùng “Luyện Yêu Đại Thủ Ấn” bắt một gã võ giả Địa Nguyên cấp làm bảo tiêu thì nhất định sẽ an toàn rất nhiều.

Cho nên, Đường Tiêu quyết định phải luyện thành “Luyện Yêu Đại Thủ Ấn” cho tay phải. Sau khi sức khỏe Lưu Đình hồi phục thì sẽ rời khỏi Lan Vương phủ ở Nghi Lan thành, tiến về nơi đóng quân Phượng Lâm trấn.

Thành Hoa Liên phía bắc, Tú Lâm trấn.

Tú Lâm trấn nằm ở trung tâm sườn đông của ngọn núi, địa thế cao ngất, dốc thẳng đứng, khí hậu rất lạnh.

Tú Lâm trấn là nơi sinh sống của cư dân Thái Lỗ bản địa ngày xưa.

Người dân Thái Lỗ từ năm ngàn năm trước đã sinh sống trên Áo Bỉ đảo, vốn ở đầu khe suối phía bắc hình thành làng xóm. Hiện tại Đại Minh triều đã an bài cư ngụ tại Tú Lâm trấn.

Khi đến hoàng hôn, trên con đường bên ngoài Tú Lâm trấn càng thêm quạnh quẽ.

Một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, dáng người khô quắt, mở to con mắt đục ngầu.

Xem khí sắc của ông thì chắc không còn sống được bao lâu.

Chính giữa đường có một cô bé khoảng năm sáu tuổi, ngơ ngác nhìn về phía Hoa Liên thành.

- Ông ơi, cha mẹ con sẽ đến đón con chứ?

Cô bé sôi nổi chạy về phía ông cụ.

- Chắc chắn mà. Tiểu Anh đáng yêu như thế này, ba mẹ con làm sao mà bỏ con được.

Ông cụ yêu thương vuốt ve mái tóc của cô bé, nước mắt lại rơi xuống từ đôi mắt đục ngầu.

Trong lúc ông cháu đang nói chuyện, một nữ tử từ hướng Hoa Liên thành bay nhanh đến.

Khi còn cách ông cháu một đoạn thì liền đáp xuống. Sau đó hướng Tú Lâm trấn mà đi tới.

- Mẹ!

Cô bé đột nhiên hướng người phụ nữ đó chạy đến.

Người phụ nữ đi trên đường hoảng sợ, vội vàng lui về sau mấy bước, dùng thanh kiếm trong tay chỉ vào cô gái nhỏ, không cho cô bé đến gần.

Người phụ nữ này là Chung Lam của Từ Vân Tông đến để chuẩn bị chặn giết Đường Tiêu.

Cô ta xuất phát từ Từ Vân Tông, dọc theo Hoa Liên thành, sau đó một đường hướng bắc, lại theo quan đạo hướng Nghi Lan thành tìm kiếm.

Theo như tình báo lúc trước, Đường Tiêu mấy ngày nữa sẽ đến đây.

- Mẹ ơi, con đói.

Cô bé ngơ ngác nhìn Chung Lam. Cô bé cũng không biết bộ dạng mẹ mình ra sao nữa.

Khi vừa nhìn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi, liền nhịn không được hô to lên.

Chung Lam trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng vẫn thu kiếm vào, từ trong người lấy ra vài nén bạc vụn:

- Cầm lấy đi.

Cô bé nhỏ tới gần, không thò tay lấy mấy miếng bạc vụn mà đột nhiên ôm chầm lấy Chung Lam, khóc rống lên:

- Mẹ ơi, ông bị bệnh rồi, bệnh nặng lắm. Mẹ đừng bỏ Tiểu Anh đi nữa nhé.

- Ngươi là ai? Mẹ? Mau buông tay ra.

Bộ quần áo sạch sẽ của Chung Lam bị cô bé này làm bẩn hết, nên rất tức giận.

- Mẹ, đừng đi mà!

Cô bé nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt đáng thương nhìn Chung Lam.

- Buông ra, nếu không buông thì đừng trách ta không khách khí.

Chung Lam trong mắt hiện lên tia sát khí. Từ nhỏ đến lớn rất ít khi rời khỏi núi, nên căn bản chuyện này nàng không có kinh nhiệm xử lý.

- Tiểu Anh, buông dì ra đi.

Ông cụ ngồi ven đường hướng cô bé hô lên một tiếng.

- Mẹ…!

Cô bé mặc dù có chút sợ hãi nhưng theo bản năng vẫn ôm lấy Chung Lam không chịu buông tay.

- Thật sự là chán ghét!

Chung Lam vận chân khí trong cơ thể, một cước đá bay cô bé nhỏ ra ngoài. Lần này dùng sức hơi mạnh, nên cô bé khi văng ra ngoài, đầu đập một cái xuống đường, máu văng ra, nằm im không nhúc nhích.

Chung Lam nhìn thấy cô bé đã chết liền hơi chút chột dạ. Nàng vốn không muốn giết chết cô bé.

Ông cụ sắp chết ngồi ven đường, thấy cảnh như vậy, liền có chút ngây người. Lát sau ông giống như người điên, hướng Chung Lam đánh tới.

Choang! Chung Lam từ trong tay rút thanh Vân Tịch Tinh Kiếm ra khỏi vỏ. Sau đó nhanh chóng thu trở về. Ông cụ chưa chạm đến người nàng thì đã bị thanh kiếm của nàng cắt thành hai khúc.

“Chỉ là thôn dân sơn dã, cô bé chết rồi, giết ông già đi cho đỡ thương tâm” Chung Lam âm thầm tìm lý do, đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước thì lại phát hiện có một cặp vợ chồng cùng một đứa bé trai hơn mười tuổi, hiển nhiên là đã thấy cảnh tượng vừa rồi. Tất cả đều sợ đến mức bất động tại chỗ.

- Ta không phải cố ý muốn giết chết bọn họ. Các người làm gì nhìn ta như vậy? Các người thấy hết rồi à? Vậy thì đừng trách ta.

Chung Lam bật ra một đạo kiếm. Một lát sau, chính giữa đường lại có thêm ba thi thể.

Vài ngày sau, Đường Tiêu cuối cùng cũng luyện được “Luyện Yêu Đại Thủ Ấn” cho tay phải. Lưu Đình thương thế cũng khôi phục. Đường Tiêu lại dùng Luyện Yêu Thối Ma Hồ, đem tất cả pháp khí, công văn, ấn thụ tất cả đều trả lại cho hắn.

Tuy Lưu Đình giờ phút này hận không thể giết chết Đường Tiêu, nhưng y đã bị thức thần của Đường Tiêu khống chế. Chỉ cần trong nội tâm hiện lên ý niệm giết chết Đường Tiêu, thì Đường Tiêu ngay cả trong giấc mộng cũng phát giác được. Đương nhiên, Đường Tiêu nếu buồn ngủ, khẳng định trước tiên sẽ đem Lưu Đình giống như một pho tượng pháp khí bình thường, dùng Luyện Yêu Thối Ma nhốt vào.

Đường Tiêu căn cứ tin tức thăm dò vào những ngày này để phát ra một lộ trình kế hoạch, quyết định buổi sáng sẽ xuất phát từ Nghi Lan thành, buổi tối ngủ lại núi Đầu Chẩm. Dựa theo bản năng của một sát thủ, Đường Tiêu đương nhiên là phải dịch dung rồi mới rời khỏi Lan Vương phủ. Hơn nữa, còn phi thân qua tường, tránh cho việc có người theo dõi bên ngoài.

Trên đường đi, Đường Tiêu không đi thẳng một đường mà là đi một chút, nghỉ một chút, trước giờ cơm tối chạy đến núi Chẩm Đầu.

Núi Chẩm Đầu nằm ở phía nam Nghi Lan thành. Phía bắc dựa vào núi là một con sông có đá ngầm san hô và một mảnh đất được bồi đắp phù sa thành thung lung bình nguyên. Tọa lạc trên đó là một thị trấn nhỏ tên là Chẩm Đầu trấn. Tương truyền thời xa xưa có một vị tiên nhân đột nhiên bẻ gãy hai đầu đòn gánh. Một đầu đưa về Viên Sơn, một đầu đưa về phía bắc. Tiên nhân làm cho một bên đầu hơi dẹp một chút để làm gối nghỉ ngơi. Bởi vì ngọn núi này có hình dạng giống cái gối, nên hậu nhân gọi nó là núi Chẩm Đầu.

Đặc sản của địa phương núi Chẩm Đầu là làm mứt hoa quả. Khắp ngọn núi đều trồng cây đào và cây lý. Vào mùa xuân, cả ngọn núi đều bao trùm mùi thơm của hoa đào, hoa lý, hoa mai. Nên người dân còn gọi ngọn núi này là “Chẩm Sơn Xuân Hải”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.