Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 118: Chương 118: Cái Hộp Nhỏ Có Chứa Lời Nguyền




- Mạc thiếu gia, anh không có tình đồng cảm, điệu bộ anh vậy, em làm sao yên tâm gả cho anh, nếu như em chết, anh nhất định bỏ lại thi thể em mà mặc kệ. . . . . . - Cô còn tưởng là thật, khiến cho anh có chút im lặng.

- Bảo bối, xem ti vi. . . . . . – Anh vội phân tán lực chú ý của cô, nhưng cô chỗ nào còn có tâm tình xem ti vi, mắt sưng lớn bằng hột đào, cô nắm khăn giấy lau sạch nước mắt và nước mũi.

Cũng không biết là điện thoại di động của ai đột nhiên vang lên, Mạc Duy Dương cúi người nhặt điện thoại lên đưa cho cô:

- Điện thoại!

Cô lấy khăn giấy ném vào thùng rác, hít hít mũi hỏi:

- Ai gọi tới?

- Vũ Lạc Trạch!

Cô không tin kêu lên:

- Anh!

- Đồng đồng, ra ngoài đi! Anh ở một quán rượu chờ em! - Vũ Lạc Trạch ngồi vào ghế trong xe anh, một tay nắm tay lái trong tay, liếc nhìn trước mặt bảng hướng dẫn, đưa điện thoại di động kẹp bên tai, cười nói - Tốt nhất cũng gọi cả thằng nhóc Dương ra ngoài!

Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, nói:

- Anh trai bảo chúng ta đi ra ngoài. . . . . .

Mạc Duy Dương nhíu mày:

- Anh trai? Tên kia hình như nhỏ hơn anh!

Cô bật cười hì hì một tiếng:

- Vậy không phải anh nhặt cái tiện nghi lớn.

- Ai kêu tên kia nhỏ hơn anh, không phải muốn đi ra ngoài sao? Còn thất thần cái gì?? - Anh kéo cô lên lầu thay quần áo.

Một giờ sau, Mạc Duy Dương mở cửa xe của anh ra đến quán rượu Vũ Lạc Trạch chỉ định, cũng không biết này trong hồ lô tên này bán thuốc gì, lại có thể mời bọn họ đến quán uống rượu.

Hai người xuống xe, Mạc Duy Dương ôm lấy bả vai của cô vào bên trong quán rượu, Vũ Lạc Trạch liếc mắt lập tức nhìn thấy họ, vẫy vẫy tay với họ.

- Anh!

- Ngồi đi! Muốn uống thứ gì cứ việc gọi, coi như buông lỏng tâm tình. - Vũ Lạc Trạch nói vói bọn họ.

Mạc Duy Dương ngồi lên ghế chân cao, thuận tay kéo cô ngồi trên đùi của mình. Hai người tư thế mập mờ dán vào một nơi. Diệc Tâm Đồng có chút không tự do vặn vẹo người, ngược lại Mạc Duy Dương càng không để ý khiến người khác nhìn thấy cử chỉ thân mật của bọn họ. Vũ Lạc Trạch bên cạnh không nhịn được trêu chọc:

- Này, còn chưa kết hôn đã ngọt ngào như vậy rồi, đây không phải là làm cho người đàn ông độc thân tôi chỉ có nổ máu ghen!

- Thằng nhóc cậu tuổi cũng không nhỏ, có thể tìm một người, tránh cho bị chúng ta lạnh nhạt ở một bên! - Mạc Duy Dương cười nhếch miệng, ấn một nụ hôn lên trán cô, Diệc Tâm Đồng rất oán trách nhìn anh chằm chằm, dùng sức vỗ vỗ ngực Mạc Duy Dương, cười nói - Anh, đừng nghe Mạc thiếu gia! Em muốn một ly cooktail!

Cô kêu lên với người pha rượu.

Mạc Duy Dương vội thay cô sửa chữa:

- Tới ly nước trái cây là được!

- Nước trái cây? Mạc thiếu gia em muốn uống rượu!

- Vậy thì một ly rượu nhỏ!

Diệc Tâm Đồng ôm cổ của anh, cười nói:

- Mạc thiếu gia, anh thật sự rất tốt!

- Bớt nịnh hót! Anh đi toilet! - Anh đứng dậy nói với cô.

- Vâng! - Cô nhận lấy rượu từ người pha rượu uông một hớp, sau đó tầm mắt hướng nhìn sang sàn nhảy.

- Anh muốn đi khiêu vũ không? – Cô níu tay Vũ Lạc Trạch lại hỏi.

Vũ Lạc Trạch lấy điện thoại di động ra, cất giọng nói:

- Anh nhận cú điện thoại, em muốn đi thì đi thôi!

Diệc Tâm Đồng thấy chỗ ngồi chỉ có một mình cô, có chút nhàm chán để ly rượu xuống, đi vào sàn nhảy.

Cô chỉ cảm nhận muốn không khí sàn nhảy, nhưng vẫn không nhịn được khiêu vũ theo đám người, lại sợ lát nữa Mạc Duy Dương trở lại nhìn thấy, cô chỉ có thể hứng thú trong lòng, nhảy mấy cái nữa trong sàn nhảy liền đẩy ra đám người đi ra.

Ngồi trở lại vị trí cũ, cầm lên rượu mới vừa rồi chưa uống xong, lúc nghiêng đầu thấy trên bàn đặt một cái hộp nhỏ, cùng cái hộp nhỏ đặt ở cửa lần trước giống nhau như đúc. Trong bụng cô kinh ngạc, để ly rượu xuống, cầm cái hộp nhỏ lên liếc nhìn, sau đó mở bao bọc ra, lại một hộp durex? Chuyện gì xảy ra? Là ai đưa? Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh trong quầy rượu, cũng không thấy ì nhân vật khả nghi nào.

Vũ Lạc Trạch mới nhận điện thoại xong trở về, thấy cô nhìn xung quanh, tò mò hỏi:

- Thế nào? Lại tìm cái gì?

- Không có gì! - Cô lập tức nhét cái hộp vào dưới bàn, sau đó chột dạ cầm ly rượu lên uống một hớp.

Sau khi Mạc Duy Dương từ toilet trở lại, cô đã uống đến có chút say rồi, vội giành lại ly rượu trên tay cô, khuyên nhủ:

- Uống ít một chút, ngày mai kết hôn không thể tới trễ!

- Vâng!

Vũ Lạc Trạch nâng một ly rượu lên gọi anh:

- Dương, đến, hai chúng ta uống một ly, để Đồng Đồng nghỉ ngơi trước!

Mạc Duy Dương ôm cô vào trong ngực, cầm một ly rượu lên cụng ly với anh:

- Cảm ơn rượu của cậu!

- Ha ha, Mạc. . . . . . Chăm sóc Đồng Đồng thật tốt! Đó là con gái duy nhất của chú hai! - Vũ Lạc Trạch nhấp một ngụm rượu, có phần thương cảm nói.

Màu mắt Mạc Duy Dương trầm xuống, cúi đầu nhìn qua mắt người trong ngực, lại thấy lông mi cô có dính nước mắt, anh vội ra ý bảo Vũ Lạc Trạch không nên nói chuyện Vũ Thịnh Thiên.

Vũ Lạc Trạch cũng ý thức được mình nói chuyện không nên nói, vội cười:

- Chuyện không vui đều đi qua rồi, chúc hai người kết hôn vui vẻ!

Ra khỏi quầy rượu, Diệc Tâm Đồng kiên trì muốn đến bờ biển, Mạc Duy Dương đại khái đoán được cô muốn đi đâu. Sau khi nói lời từ biệt với Vũ Lạc Trạch, lái xe chở cô đến mộ Vũ Thịnh Thiên.

Hai cánh tay cô vòng vào nhau, từng bước một đi tới trước bia mộ Vũ Thịnh Thiên. Mạc Duy Dương theo sát phía sau cô, tiến lên đưa tay níu lại tay của cô, giữ trong lòng bàn tay, nói;

- Gió lớn, đừng nán lại lâu!

- Vâng! - Cô buông tay của anh ra, quỳ gối trước bia mộ, dập đầu vang tiếng mấy cái, chắp tay trước ngực đặt trán chống trên mặt đất, khóc thút thít nói - Ba, ba thấy được không? Con sắp kết hôn, ba và mẹ trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ con và Mạc thiếu gia hạnh phúc, ba và mẹ ở trên trời cũng phải hạnh phúc. . . . . .

- Thật xin lỗi, con không thể khiến cho ba hưởng phúc thật tốt, ba, xin ba tha thứ cho con! Con yêu ba! - Cô vẫn quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở, Mạc Duy Dương thật sự không đành lòng nhìn bộ dạng này của cô, vội kéo cô lên, ôm thật chặt vào trong ngực, vỗ lưng cô khuyên nhủ - Được rồi, ba sẽ hiểu, chúng ta đi thôi! Nơi này gió lớn!

Diệc Tâm Đồng lau nước mắt, vùi trong ngực của anh cùng anh lên xe.

Mạc Duy Dương mở cửa xe để cho cô ngồi xuống.

Xe từ từ khởi động, Diệc Tâm Đồng nhìn bia mộ đứng vững vàng trong gió ngoài cửa xe, nước mắt rơi xuống lã chã. . . . . .

*******

Hôm nay là ngày kết hôn của Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng. Hôn lễ cử hành ở lễ đường, khách mời trừ thân thích hai nhà cũng không có ít người thượng lưu trong thương giới, giới chính trị. Bối cảnh bố trí dày đặc, cộng thêm truyền thông tuyên truyền, cuộc hôn lễ này sẽ đi lên tin tức trang đầu thành phố J, mà cả quá trình hôn lễ cũng có vẻ ngay ngắn trật tự.

Vũ Hồng Minh đưa theo người một nhà đến lễ đường chúc mừng, kể từ khi giao công ty cho Vũ Lạc Trạch xử lý, ông rất ít xuất hiện trước truyền thông, mà lần này vì hôn sự của cháu gái, lần nữa công khai ở truyền thông, khiến các ký giả bắt đầu tranh nhau suy đoán. Nhà họ Vũ và nhà họ Mạc thông gia là vì địa vị của nhà họ Vũ ở thành phố J hay là thủ đoạn của nhà họ Mạc muốn tập đoàn Diệu Hằng lên cao hơn? Đáp án không thể biết được.

Từ buổi sáng hôm nay Diệc Tâm Đồng và Mạc Duy Dương đã bị tách ra, giờ phút này hai người đang ở phòng hóa trang khác nhau tiến hành trang điểm và thay quần áo. Quan Hi nghe nói cô sắp kết hôn, đặc biệt từ nước ngoài chạy về, lúc này đang ngồi trong phòng hóa trang của cô, cắn một quả táo, có tiếng thở dài chậc chậc nói:

- Haiz. . . . . . lúc nào tớ mới có thể mặc áo cưới vào đây! Đồng Đồng cậu quá không đàng hoàng! Thậm chí người đàn ông khó trị như Mạc Duy Dương vậy cũng bắt lại, sức quyến rũ thật không bình thường! Trước đã cảm thấy cậu và Mạc thiếu gia rất mập mờ, thì ra là. . . . . .

Cô cười nâng cằm Diệc Tâm Đồng lên, mập mờ trừng mắt nhìn, bát quái hỏi:

- Không tệ. . . . . . có phải công phu trên giường của anh ta rất tuyệt không? Kết hôn với một người đàn ông có tuổi như vậy, nhất định rất tính phúc (hạnh phúc tình dục) chứ?

Diệc Tâm Đồng đẩy tay cô ra, gắt giọng:

- Hi, cậu có thể không nên thô tục thế không! Mạc thiếu gia tuyệt đối không già! Anh ấy mới 32 tuổi, còn nữa. . . . . . tớ và anh ấy đang rất hạnh phúc cùng nhau, không liên quan tới chuyện trên giường. . . . . .

- Chậc chậc, tớ chỉ nói anh ta một câu, cậu đã bắt đầu bao che khuyết điểm rồi, quả nhiên là thấy sắc quên nghĩa! Chăng qua nhìn thể trạng và vóc người của Mạc thiếu gia nhất định là người tình trên giường giỏi nhất, tớ thật lòng thay cậu vui vẻ đó! – Hai tay cô đặt trên vai Diệc Tâm Đồng, mặt tiến tới trước mặt cô, sờ sờ cái mũi cô.

- Cám ơn Hi, cậu từ nước ngoài thật xa chạy trở về nhất định mệt chết rồi! Thật ngại quá! – Cô le lưỡi một cái.

- Nói này chị em tốt, phải rất hạnh phúc cho tớ mới được! - Cô quay một vòng, sau đó cười nói - Đúng rồi, mới vừa rồi lúc tớ tới đây, thấy một người đàn ông rất tuấn tú đứng ngoài cửa, cậu biết ảnh ta sao? Tóc chải lên, ánh mắt có phần sắc bén. . . . . .

- Phi Ưng? Cậu nói Phi Ưng cũng tới? Cô khiếp sợ hỏi.

- Phi Ưng? Cậu nói Phi Ưng sao? Không phải là người ái mộ cậu chứ? Mới vừa rồi tớ thấy anh ta luôn nhìn phòng hóa trang. - Quan Hi hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, có chút buồn cười.

Phi Ưng cũng mới biết tin tức Diệc Tâm Đồng kết hôn không lâu, trước đó vài ngày đang dưỡng thương, hiện tại cơ thể đã dưỡng tốt, người thương cũng bị người khác đoạt mất.

Anh nghĩ quá chuyên chú, không hề chú ý tới một bóng người từ bên cạnh đi qua, Quan Hi vội vã tìm người, không chú ý đến Phi Ưng ở cửa ra vào, giày cao gót một cước giẫm trên giầy da của anh.

Hai người đều giật mình, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Phi Ưng gần như là dùng ánh mắt có chứa lực sát thương của nhìn cô, cô chột dạ lui giầy cao gót, cười nói:

- Xin lỗi, tôi không thấy!

Mặt anh không thay đổi nhìn cô, giống như đang nhìn con ruồi làm cho người ta nôn mửa, khiến trên mặt Quan Hi có chút không nhịn được.

Ánh mắt của người đàn ông này là sao? Cô đã xin lỗi anh ta rồi, anh ta làm gì còn dùng một bộ mặt đại tiện nhìn cô. Cô dùng ngón tay gẩy gẩy tóc dài, có chút không vui nói:

- Ông chú. . . . . . làm phiền chú nhường, tôi muốn qua!

Sắc mặt Phi Ưng trầm xuống, đôi mắt mang theo một ngọn lửa, ông chú? Anh liếc nhìn cô toàn thân cao thấp, trước mặt lồi như vậy, phía sau lại vô cùng vểnh lên, cũng không nhìn ra số tuổi cô nhỏ, lại có thể gọi anh là chú. . . . . .

Khóe miệng co quắp lại, nhưng ngại vì nơi này không phải nơi đánh người được, hơn nữa anh không thích đánh phụ nữ, cho nên chỉ có thể lùi lại, để cho cô ta.

Quan Hi lắc lắc mông, cười với anh nói:

- Cảm ơn chú!

Thấy anh không có phản ứng, cô chuyển động eo linh hoạt một cái, nhìn anh che miệng cười nói:

- O(∩_∩)O~ Đề nghị chú đổi lại kiểu tóc, cha ta cũng thường chải kiểu tóc này, cuối cùng bị tôi làm như chuồng gà mà dùng kéo tỉa rắc rắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.