Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 117: Chương 117: Thời Gian Ở Cùng Nhau




- Về nhà! Sao thế? Em thuận tiện lấy giúp quần áo anh để vào trong rồi! - Cô ngốc nghếch cười một tiếng.

Mạc Duy Dương không nói nhận lấy hành lý trên tay cô, dùng sức vỗ vỗ đầu của cô, giọng điệu có phần cắn răng nghiến lợi:

- Thật đúng là anh làm vất vả em rồi!

Cô vuốt vuốt đầu, đôi tay túm chặt hông của anh, cười nói:

- Tuyệt không vất vả, đi thôi!

Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, lắc đầu bất đắc dĩ.

Mở cửa, hai người kéo hành lý đi vào.

Diệc Tâm Đồng vui vẻ xoay một vòng, nói với anh:

- Mạc thiếu gia, anh muốn ăn món ăn Tây nào?

Mạc Duy Dương ngồi trên ghế sa lon, sửa sang lại ống tay áo, thuận miệng mà đáp:

- Chỉ cần là em làm, anh đều thích!

Vì những lời này của anh, kết quả cô nấu một bàn thức ăn, anh nhìn phải sững sờ hai mắt.

- Đây là bữa tiệc Mãn Hán à? Xem ra rất không tệ, có tiến bộ! - Anh cầm cái thìa gõ một cái vào khay trước mặt, đánh giá coi như không tệ đối với tài nấu nướng của cô.

Cô đắc ý giương khóe miệng lên:

- Mạc thiếu gia, anh cũng sẽ không tùy tiện cho người khác đánh giá cao như vậy, xem ra em đây khổ cực mấy ngày toàn bộ đáng giá!

- Tên gọi của mâm này là gì? - Anh cố ý hỏi cô, bữa tiệc lớn nào anh chưa từng ăn.

- Mâm này tên là dải Tây Lan Hoa rang xào, anh không nên xem nhẹ một mâm món ăn như vậy. Nó vậy mà phải dùng đến mười mấy loại nguyên liệu, anh nếm thử một chút xem ăn được không! – Cô xoa xoa cằm, dùng nĩa chỉ vào nó nói.

- Xem em cố gắng như vậy, anh nếm xem thử! - Ngón tay thon dài của anh nhặt nĩa trong mâm lên xiên một miếng thật to vào trong miệng, sau đó nhai kỹ hoàn toàn.

Hai tay cô chống cằm, nôn nóng hỏi:

- Như thế nào? Ăn ngon không? Có phải có mùi thơm ngát của hoa lan tây không?

- Uh, chỉ là mùi vị kém nhà hàng một chút xíu, nhưng có tiến bộ! - Anh đưa thìa múc một thìa canh bí đỏ đặc bỏ vào trong chén, nhìn cô hỏi - Sao không ăn?

- Ưm. . . . . . em đang phân vân ăn cái gì? Mạc thiếu gia. . . . . . đây có tính là lần đầu tiên em xuống bếp không? Đột nhiên em nhớ tới lần đầu tiên anh xuống bếp, thứ khó ăn gì đó, anh lại có thể ăn hết! – Co chậc chậc có tiếng thở dài nói.

Anh lúng túng ho khan một tiếng, che miệng sắc mặt khó chịu nói:

- Đó cũng là lần đầu tiên anh xuống bếp.

Cô đắc ý tiến tới trước mặt của anh, hai tay ôm cánh tay của anh, miệng đưa tới trước mặt anh, hưng phấn hỏi:

- Vậy không phải em rất may mắn, trở thành người đầu tiên anh tình nguyện xuống bếp!

Anh bàn tay anh đặt trên bàn ăn, thân thể thon dài cùng với thân thể nhỏ nhắn của cô dựa vào một chỗ có vẻ vô cùng cao lớn. Anh chìa tay nhét một miếng đậu vào trong miệng của cô, đầu ngón tay điểm cái miệng nhỏ nhắn của cô:

- Em cảm thấy thế nào?

- Ha ha, Mạc thiếu gia! Lòng chúng ta biết rõ là được rồi! - Cô học bộ dạng của anh, cầm miếng đậu lên bỏ vào trong miệng anh. Anh há miệng cắn một cái, ác ý cười nói:

- Anh còn muốn ăn thứ khác. . . . . .

- Ăn cái gì? Em lấy cho anh! – Cô suy nghĩ ý chỉ nhìn tới một bàn thức ăn ngon, cầm đũa lên hỏi.

- Tới đây! – Cơ thể của anh dựa vào gần cái ghế dựa.

Cô lại gần anh thêm nữa một chút, mở to mắt hỏi:

- Mạc thiếu gia, muốn ăn cái gì?

Anh có ý xấu cười một tiếng, thừa dịp cô không chú ý, ôm cô vào trong lòng, cô lảo đảo một cái ngồi trên đùi của anh, cơ thể nghiêng tới trước, hai luồng mềm mại tựa vào lồng ngực cứng rắn của anh, mắt trợn to, trong nháy mắt hiểu anh muốn ăn cái gì rồi.

Cô vặn vẹo người, có hơi khó chịu nói:

- Mạc thiếu gia, không phải đang ăn cơm sao? Cái đó. . . . . . A!

Lời của cô còn chưa nói hết, tay của anh đột nhiên dò xét trong váy cô, kẹp lấy một điểm nhô ra của cô, vê nặn, nước miếng cô thiếu chút nữa chảy xuống, sao anh có thể ác tâm như vậy. . . . . .

- Mạc thiếu gia! Không được. . . . . . - Cô xấu hổ kéo tay của anh cầu khẩn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực một mảnh. Anh cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô, khóe miệng nâng lên đường cong đẹp mắt, trong miệng của anh có nhàn nhạt mùi thuốc lá, hòa lẫn hơi thở của anh, khiến cô không phải quá chán ghét mà ngược lại rất quen thuộc.

Anh rút ngón tay ở phía dưới côg ra, đưa tay cầm lên một chai rượu đỏ Pháp trưng bày trên bàn, buông miệng cô ra, dùng răng răng cạy nắp chai, trực tiếp tiến tới miệng chai uống một ngụm thật lớn, cặn lại miệng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong miệng cô, quấn quanh lưỡi cô. Hô hấp của cô vì nụ hôn của anh mà trở nên xốc xếch dồn dập. Anh cố ý để rượu đỏ nuốt vào trong cổ họng cô, ngón tay ôm mái tóc dài của cô, để cho mặt cô ngửa ra sau, đầu lưỡi nhuộm dịch rượu màu đỏ liếm khóe miệng của cô. Chỉ là uống rượu, hình ảnh lại có vẻ rất gợi tình.

Môi hai người chợt buông ra, anh hài lòng ôm khóe miệng nhìn con ngươi đã nhiễm tình dục của cô. Vật nhỏ được anh dạy dỗ rất nhạy cảm. Anh vểnh một cái chân, hai tay khẽ chống ra phía sau ghế, cười nói:

- Rượu đỏ uống rất ngon phải không? Còn muốn uống không?

Cô lau miệng, nhìn anh chằm chằm, có phần oán trách thầm nói:

- Không cần! Quá cay!

- Ha ha! - Anh không để ý hình tượng cười.

- Keng keng! - Một tiếng gõ cửa làm hai người đồng thời quay đầu lại nhìn sang.

- Sẽ là ai?

- Đi qua nhìn một chút sẽ biết! - Anh đứng dậy kéo cô rời khỏi cái ghế, ôm lấy cô tới gần gẩn. Cô đưa tay mở cửa, cúi đầu xem xét, bên chân có một cái hộp nhỏ.

Hai người liếc nhau một cái, Mạc Duy Dương kéo tay của cô, không để cô đi nhặt. Anh khom lưng nhặt cái hộp lên:

- Chuyển phát?

Lông mày anh không tự chủ nhíu lại, cầm cái hộp nhỏ, kéo cô vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.

Vứt cái hộp nhỏ lên trên bàn, Mạc Duy Dương nói với cô:

- Tiếp tục ăn cơm!

- Mạc thiếu gia, em muốn xem một chút trong hộp là cái gì. . . . . . - Cô chỉ chỉ cái hộp nhỏ đó, trong mắt có tò mò.

Anh mở bao bọc của cái hộp ra, lấy ra một cái túi, trên đó viết ba chữ durex (bao cao su).

Diệc Tâm Đồng hơi đỏ mặt, gắt giọng:

- Đây là ai đưa tới? Đoán chừng là để sai cửa, Mạc thiếu gia, mau gói nó lại đặt ở cửa!

Trên mặt Mạc Duy Dương lộ ra nụ cười bí ẩn:

- Đúng hợp ý anh! Đi thôi! Đã có người suy nghĩ kỹ cho chúng ta, chúng ta còn chờ cái gì!

Ah đứng dậy vòng qua bàn ăn đi về phía cô,, cô vội né tránh anh đụng vào:

- Em còn đói lắm, không đi lên!

- Anh sẽ cho em ăn no! – Anh có dụng ý khác mà kéo cô lên.

Cô kêu thảm một tiếng:

- Đừng! Em muốn ăn cơm, không phải ăn cái kia của anh. . . . . .

- Xem ra em đã hiểu chúng ta muốn làm gì rồi, đi thôi! – Anh ôm ngang cô, đi lên lầu.

Cô đá đá chân, dép trên chân đánh rơi trên cầu thang bị anh một cước đá xuống dưới dưới bậc thang, ngay sau đó cửa phòng bị đóng lại.

Khi Diệc Tâm Đồng tỉnh lại, nhìn thấy anh đưa lưng về phía cô đang nói điện thoại. Cô mệt mỏi lật người, ngủ tiếp, quá mệt mỏi, làm chuyện kia thật sự là quá mệt mỏi.

Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, biết cô tỉnh, không muốn quấy rầy đến cô, đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ.

Cố ý đè giọng thấp đi không ít, phân phó với người bên kia đầu điện thoại:

- Giúp tôi tra một chút gần đây có nhân vật nào khả nghi xuất hiện ở khu Linh Lung, còn có. . . . . .

Anh cũng sẽ không vô ý như vậy, durex cái gì, vô duyên vô cớ sao lại tặng người khác durex, cho nên điểm có vấn đề.

- Vâng Mạc thiếu gia! Thuộc hạ nhất định điều tra tìm hiểu rõ chuyện này!

Mạc Duy Dương cúp máy, hai tay chống trên lan can, đốt một điếu thuốc, cảm giác hai bàn tay nhỏ của cô ôm lấy hông của anh, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Anh đưa tay kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu hỏi:

- Lại muốn ròi hả?

Mặt cô đỏ lên, quay đầu đi:

- Không có! Em hỏi anh muốn ăn bữa ăn sáng gì, em đi làm!

Sao anh có thể đòi hỏi vô độ như vậy, tối hôm qua eo của cô cũng sắp bị anh tháo ra rồi.

- Càng ngày càng có tư thái làm vợ, vợ đại nhân, tiểu nhân muốn uống sữa. . . . . . -Anh cúi đầu, cọ xát tới trước ngực cô.

A a! Diệc Tâm Đồng sắp điên rồi, sao người đàn ông này lại trở nên như vậy! Cô đẩy anh ra, kéo quần áo trước ngực lại, một bộ dạng phòng bị, mắt to nhìn anh chằm chằm:

- Trừ sữa, cái gì cũng có thể, hồng trà, cà phê tùy anh chọn!

Anh chịu đựng cố nén cười, ngón tay nhéo mặt cô một cái, cười nói:

- Vậy anh uống cà phê, vợ đại nhân nhanh đi rót coffee cho anh, động tác chậm, đợi anh đói rồi, anh chỉ muốn làm chút chuyện xấu. . . . . .

- Haiz, anh chờ chút nhé! – Cô đi ra đầu cầu thang, đi một bước quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, anh buồn cười nhắc nhở - Vợ đại nhân cẩn thận một chút, không được té!

- Cần anh nhắc nhở em! - Cô bước nhanh vào nhà bếp.

Một giờ sau, hai người ngồi quanh trên bàn cơm, thưởng thức bữa ăn sáng. Kiểu ăn sáng hai người thật đúng là khá tốt, cô vỗ tay một cái, bưng sữa tươi uống một hớp, len lén liếc anh một cái, chỉ còn lại một ngày, họ sẽ kết hôn rồi! Về sau họ có thể ngày ngày cùng nhau ăn điểm tâm!

- Diện mạo chồng em rất đẹp trai đúng không? - Anh chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô lộ ra nụ cười mê hoặc chết người, thiếu chút nữa cô phun sữa tươi ra - Thật tự luyến (tự yêu mình)!

- Là anh tự luyến, hay là có người nhìn thấy anh con người cũng sắp lăn ra đây rồi! - Anh nhét bánh bao vào trong miệng cô, lại mỉm cười mê người.

Cô tức giận quá, lấy chính bánh bao mình ăn rồi nhét vào trong miệng của anh, cười si ngốc một tiếng:

- Ai bảo dáng dấp Mạc thiếu gia đẹp trai như vậy!

Anh nhìn cô, nhai bánh bao cô ăn rồi, trên mặt cười một tiếng.

Cô sững sờ, cảm giác mình quá hẹp hòi, vội cúi đầu ăn điểm tâm trên tay mình.

Trên màn hình to lớn đang trình diễn phim Hàn lỗi thời. Một đôi người yêu sắp bước vào lễ đường hôn nhân, kết quả một tai nạn xe cộ thình lình xảy ra khiến nữ chính đánh mất tính mạng, cuối cùng nam chính ôm thi thể nữ chính nhảy xuống biển luôn.

Diệc Tâm Đồng vừa coi vừa lôi khăn giấy lau nước mắt, sao cảm động như vậy? Hai người cũng còn chưa kịp yêu nhau cứ như vậy kết thúc.

Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn cô trong ngực khóc đến rối tinh rối mù, thả tờ báo trong tay ra, thở dài nói:

- Phim truyền hình thật hại người! Đừng xem!

- Không được. . . . . . em xem thêm một chút, nói không chừng nữ chính đột nhiên sống lại đó? - Cô đoạt lấy hộp điều khiển ti vi, cầu khẩn nói.

- Cương thi hoàn hồn. . . . . . – Anh gõ đầu cô một cái - Đừng xem, cẩn thận đần độn, loại phim truyền hình toàn là dùng để lừa gạt phụ nữ đấy!

- Mạc thiếu gia, anh không có tình đồng cảm, điệu bộ anh vậy, em làm sao yên tâm gả cho anh, nếu như em chết, anh nhất định bỏ lại thi thể em mà mặc kệ. . . . . . - Cô còn tưởng là thật, khiến cho anh có chút im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.