Trong tích tắc công hiệu của mùi thơm trong phòng nổi lên, cộng thêm
dược tính trong cơ thể, bàn tay Mạc Duy Dương mò mẫm phần lưng của cô
gái, thở hổn hển tới bên tai cô, nhẹ giọng gọi “Đồng đồng!”
Cô gái đột nhiên quay lưng, đưa tay ôm cổ của anh, cười quyến rũ một tiếng:
- Anh đã đến rồi!
Mạc Duy Dương lắc đầu một cái, muốn nhìn rõ ràng diện mạo của đối
phương, nhưng mặt của đối phương cứ không ngừng thay đổi, từ khuôn mặt
xa lạ biến thành khuôn mặt của Diệc Tâm Đồng, bàn tay của anh chạm đến
mặt của cô gái, hỏi:
- Cô là ai?
Cô gái hít mùi thơm trong phòng, cả người đã sớm nóng đến đổ mồ hôi đầm
đìa, bả vai cô run lên, cả cơ thể vươn tới, dán vào ngực của anh, “tròn – đầy” càng không ngừng cọ xát, cực kì mị hoặc kêu lên:
- Tới đây!
Mạc Duy Dương ngửi trên môi cô gái một cái, không phải hương vị của Diệc Tâm Đồng, đáng chết tìm lộn phòng rồi!
Anh đẩy ra cô gái, bước chân lảo đảo dựa vào vách tường ra khỏi căn
phòng. Mò mẫm đường tới căn phòng kia. Anh đi tới cửa phòng, vặn nắm
cửa. “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra. TRUYỆN CỦA *******************.
Đập vào mắt là Diệc Tâm Đồng bị trói vào trên giường, anh kích động kêu lên:
- Đồng Đồng!
Diệc Tâm Đồng liều mạng nhìn anh hét lên:
- Không được tới!
Nhưng cô bị bịt miệng, âm thanh phát ra biến thành “ưmh ưmh”.
Mạc Duy Dương một lòng lo lắng cho cô, không chú ý tới vật nguy hiểm
dưới giường, sải bước về phía cô. Đến gần bên giường, khom lưng đang
muốn giúp cô mở trói, nhận thấy dưới chân có vật lướt qua, anh cúi đầu
xem xét, là một con rắn màu xanh, lui về phía sau một bước, muốn tìm
súng lại nhớ súng đã bị Dư Uy ném vào góc tường.
Không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, liếc nhìn Diệc Tâm Đồng run rẩy
không ngớt trên giường, tầm mắt lùng tìm vũ khí có ích trong phòng.
Diệc Tâm Đồng sợ hãi rụt chân vào trong góc giường một cái, con rắn khạc lưỡi (giống tim đèn), trên mặt đất từ từ bò tới, trong miệng phát ra
tiếng “khúc khích”.
- Hu hu không được tới! - Diệc Tâm Đồng lắc đầu một cái, sợ đến trợn to mắt, khóe mắt đã tràn ra vài giọt nước mắt.
- Bùm ~ - Một tiếng súng vang lên, làm người trong phòng kinh sợ.
Đạn bắn thủng cơ thể con rắn, vốn là con rắn còn rõ như ban ngày, “xoạt” một tiếng chui xuống đáy giường, máu tươi đầy đất.
Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng cùng nhìn ra hướng cửa, phát hiện người tới là thuộc hạ của Mạc Duy Dương.
Thuộc hạ cất súng xong, kính cẩn nói:
- Xin lỗi tổng giám đốc, để cho anh bị sợ hãi!
Mạc Duy Dương đưa tay vịn chân bàn, khoát khoát tay, hỏi:
- Dư Uy đâu?
- Chạy! – Thuộc hạ cúi đầu đáp.
- Đáng chết! Sao có thể để cho hắn chạy, phái người đi bắt hắn cho tôi! - Mạc Duy Dương lướt qua khóe miệng một cái, tức giận mà ra lệnh.
Áp bức và lăng nhục hôm nay anh chịu, anh nhất định phải đòi lại, Dư Uy, chờ đó!
Thuộc hạ giúp Diệc Tâm Đồng cởi dây, sau đó nhìn thấy mu bàn tay Mạc Duy Dương bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Tổng giám đốc, anh không thoải mái ở đâu? – Thuộc hạ ôm Diệc Tâm Đồng xuống giường, đi tới bên cạnh anh hỏi.
- Tôi không sao, về trước rồi nói! - Cả người anh bất lực chống đỡ cơ thể nói.
Thuộc hạ để Diệc Tâm Đồng xuống, sau đó tới đỡ Mạc Duy Dương, Diệc Tâm
Đồng lo lắng cầm lấy cánh tay anh, cặp mắt tràn ngập lo lắng, cắn môi
kêu lên:
- Mạc thiếu gia!
Anh cười khổ nói:
- Không có việc gì! Không cần lo lắng!
Làm sao cô có thể không lo lắng cho anh, tay của anh chảy thật nhiều máu, hơn nữa sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.
Mạc Duy Dương cố ý gọi thuộc hạ giữ Diệc Tâm Đồng, sau đó nằm trên giường, rất khó chịu mà lăn lộn.
- Tổng giám đốc bị bỏ thuốc rồi, có cần phải tìm phụ nữ giúp anh ấy giải quyết không?
- Trước hết giúp tổng giám đốc rửa sạch vết thương đã, nhưng. . . . . .
thuốc trên miệng vết thương và thuốc cho cơ thể không thoải mái không
thể cùng uống, sợ có tác dụng phụ, có cần tìm phụ nữ tới đây không?
Mấy người thuộc hạ đang bàn luận phương pháp giải quyết.