Diệc Tâm Đồng quanh quẩn ngoài cửa đầy sốt ruột, lo lắng, cũng không biết tình huống bên trong thế nào.
Giơ tay lên đang muốn gõ cửa, cửa bị đẩy ra, thuộc hạ nhìn cô một cái, trên mặt biểu hiện sự sững sốt:
- Tiểu thư còn chưa đi nghỉ ngơi sao?
Diệc Tâm Đồng cắn môi, tầm mắt nhìn vào trong khe cửa, vừa đúng nhìn
thấy một cánh tay từ trên giường buông xuống, tay đã thay băng, máu
nhuộm đỏ dải băng.
- Mạc thiếu gia sao rồi?
Thuộc hạ quay đầu lại nhìn Mạc Duy Dương trong phòng, có chút xấu hổ ho khan nói:
- Mạc thiếu gia. . . . . . rất tốt, ngài ấy cần nghỉ ngơi, cho nên xin
tiểu thư cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho chúng tôi là
được!
Rõ ràng Diệc Tâm Đồng thấy trong mắt thuộc hạ có ý kiêng dè, càng thêm khẳng định Mạc Duy Dương hoàn toàn không tốt.
- Người không tốt phải không? Anh cho tôi vào thăm một chút. . . . . . - Cô không chờ thuộc hạ mở miệng đã đẩy anh ta ra, đi thẳng vào trong
phòng.
Các thuộc hạ đang giúp Mạc Duy Dương khử trùng miệng vết thương dừng lại toàn bộ động tác, mặt kinh ngạc nhìn cô.
Diệc Tâm Đồng không để ý khác thường trong đôi mắt của bọn họ, tới gần bên cạnh giường.
- Mạc thiếu gia! - Cô nằm nhoài người tới trên giường, tay không cẩn
thận chạm phải cơ thể anh, da thịt nóng đến dọa người. Cô quay đầu hỏi
thuộc hạ của anh – Có phải người bị phát sốt rồi không? Các anh mau đưa
người tới bệnh viện đi! Cũng đã bị thương đến vậy, không thể lại để có
chuyện nữa! *******************
Toàn bộ các thuộc hạ cúi đầu, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm mặt đất.
Trên giường Mạc Duy Dương cử động môi tái nhợt, phất tay ý bảo toàn bộ thuộc hạ lui ra ngoài.
- Này, các anh rời khỏi đây làm gì, trở lại đi! Mạc thiếu gia. . . . . . - Cô xoay người phát hiện anh đã chống cơ thể lên, ngồi dậy.
- Người. . . . . . sao lại bảo tất cả bọn họ rời đi vậy?
- Tôi không sao, em quay về phòng đi! - Anh thở ra một hơi, hơi thở ra
đều rất nóng, áo sơ mi dính vào ngực nhấp nhô bất ổn đã ướt một mảnh,
ngay cả cái trán rộng cũng toàn là mồ hôi.
- Nhưng. . . . . . xem ra người cũng không tốt đấy! Đến bệnh viện. . . . . . A! - Cổ tay của cô đột nhiên bị anh dùng lực giữ chặt, cô sợ hết
hồn, còn khuôn mặt anh thì âm u nhìn cô.
- Đi ra ngoài! – Anh gần như hét lên một tiếng, tay đấm vào giường lớn. Tiếng hét bất ngờ làm cô giật nảy cả người.
- Người làm sao vậy? Rốt cuộc có chỗ nào không khỏe? - Cô bị giật mình.
Cô rất ít khi nhìn thấy anh biểu lộ ra sắc mặt như vậy. Cô vươn tay muốn chạm vào tay của anh, vẫn chưa chạm tới đã bị anh đẩy xuống giường.
- Nghe không hiểu thật sao? Muốn ở lại như vậy sao?
- Em. . . . . . - Cô vô tội ngẩng đầu đối diện đôi mắt đầy tơ máu của
anh, bả vai không tự chủ được run lên, mặt nhỏ tràn đầy bi thương.
Một cánh tay Mạc Duy Dương níu lấy áo sơ mi ở ngực, trong cơ thể nóng
như lửa đốt, nếu cô gái trước mắt thật sự không rời đi, anh rất lo lắng
mình không khống chế được, sẽ đè cô ra trên mặt đất, đáng chết! Lý trí
nhắc nhở anh, không thể làm ra chuyện khiến cho mình hối hận.
Hồi lâu cũng không nghe được động tĩnh gì, vốn cho rằng anh lại muốn hét lên với cô, kết quả lại nhìn thấy anh nhấc chân xuống giường, đi vào
phòng tắm.
Diệc Tâm Đồng từ dưới đất bò dậy, đi theo phía sau của anh, nhắc nhở:
- Mạc thiếu gia người bị thương, không thể tắm!
- Đụng. . . . . . - Tiếng đóng cửa cắt đứt lời nói của cô.
"Ào ào" - tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, Diệc Tâm Đồng lo lắng cắn chặt cánh môi.
Hai chân Mạc Duy Dương quỳ gối trên sàn nhà trong phòng tắm, trên mặt
đều là khổ sở, vẻ mặt sống không bằng chết, môi mỏng khêu gợi đã tái
nhợt không còn sức lực, trở nên yếu ớt. Vòi hoa sen bị ném trên mặt đất, nước chảy tràn đầy sàn, quần dài màu đen ngâm trong nước, siết chặt
quanh chân thon dài và thẳng tắp, gợi cảm của anh.