- Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu! - Anh cười cười, không muốn để cho cô lo lắng chuyện anh và Mộ Dung Tuyết. Phiền não cũng để một mình anh chịu đựng đi! Cô chỉ cần luôn vui vẻ là tốt rồi.
Diệc Tâm Đồng cảm thấy rõ ràng đè nén và khổ sở của anh, mà cái gì cô cũng không thể giúp anh, chỉ có thể ôm hông anh cho anh một chút sức mạnh.
Anh liếc xuống chân cô hỏi:
- Chân vẫn chưa khỏe sao?
- Đã tốt lắm rồi, mấy ngày nữa là có thể tháo bột!
Anh gật đầu một cái, đứng dậy ôm cô đi lên lầu.
Mệt mỏi cả ngày, anh cũng không còn tinh lực nhìn mặt cô, hai người ngã xuống giường. Tay của anh siết chặt lấy cái eo thon nhỏ của cô, một cánh tay ôm cổ của cô ấn cô vào trong ngực mình, nhỏ giọng nói:
- Ngủ đi!
Cô cố hết sức giãy giụa, sau đó đổi một tư thế thoải mái trong ngực anh, nằm ngực nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sau khi Phi Ưng tỉnh lại, biết cô đến thăm anh, trong lòng ảo não một hồi. Thật vô dụng, chỉ có đua xe lại làm cho chính mình bị thương nghiêm trọng như thế. Anh hung dữ trợn mắt nhìn thuộc hạ của mình mấy lần, quát:
- Sau này không có việc gì, không được đi làm phiền cô ấy, có nghe không hả?
- Làm phiền ai? - Diệc Tâm Đồng đẩy cửa ra chống gậy đi vào, Phi Ưng nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, nhìn cô khập khiểng đi về phía anh, lông mày anh không tự chủ nhíu lại - Mình cũng là một bệnh nhân còn chạy loạn tới đây, Mạc Duy Dương đâu? di/ễn đàn lê quý đ/ôn Anh ta lại thả lỏng mặc kệ em, để một mình em chạy tới đây?
Trong lời nói của anh có gai, ánh mắt yên lặng nhìn cô, cho đến tự cô khó khăn ngồi trên giường của anh, anh mới thu hồi tầm mắt.
- Anh ấy ở sát vách! - Diệc Tâm Đồng không để ý sắc mặt của anh, chỉ vào đầu của anh hỏi - Xem ra không đánh rơi đầu óc.
- Diệc Tâm Đồng, em. . . . . . - Anh tức giận trợn trừng mắt nhìn cô.
- Em như thế nào? Về sau chớ phô trương đi đua xe với người khác nữa!
- Em thật đúng là dài dòng.
- Anh lần mạng lớn tránh được một kiếp này, cũng không thể thể hiện rằng lần nào cũng may mắn như vậy! - Cô cúi đầu tiếp tục nói không ngừng.
Anh đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô, nhếch môi cười lạnh giễu cợt nói:
- Lo lắng anh như vậy, không sợ Mạc Duy Dương ghen?
- Anh nghĩ nhiều quá. - Cô rút tay về, sau đó vỗ vỗ ngực của anh – Anh đã không sao, vậy em đi về!
- Đừng đi, ngồi thêm đi! - Anh cong môi cười tà nịnh nói, tay dùng sức nắm tay của cô, không để cho cô bỏ đi.
Diệc Tâm Đồng nhìn chỗ bị thương của anh, tức thì không so đo nhiều với anh nữa, ở lại với anh, bản thân cũng sẽ không nhàm chán.
******
Phòng bệnh sát vách là của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết vừa tỉnh lại, có điều vẻ mặt có phần hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Mộ Dung Thương cầm tay cô hỏi:
- Con gái, con cảm thấy thế nào?
Tầm mắt Mộ Dung Tuyết nhìn lên trần nhà, ánh mắt hiện ra chút đờ đẫn và xa lạ.
- Con gái, con nói gì đi! Con sao vậy? – Mẹ của Mộ Dung Tuyết nhanh chóng khóc òa, con gái sẽ không bị đụng đến ngốc nghếch chứ.
- Cha. . . . . . Mẹ! - Mộ Dung Tuyết đột nhiên động động yết hầu, mở miệng nói một câu không lưu loát.
- Con nói đi, có việc gì cứ nói, không nên giấu ở trong lòng! - Mộ Dung Thương lau nước mắt trên mặt, cười nói.
- Gọi Mạc Duy Dương tới đây! - Tầm mắt của cô vẫn nhìn lên trần nhà như cũ, giọng yếu ớt nói.
- Gọi cậu ta tới làm gì? Con cũng đã bị thương thành như vậy, chẳng lẽ còn nghĩ tới thằng đàn ông đó? - Mộ Dung Thương giận đến thiếu chút nữa giơ chân.
- Cha gọi anh ta, con muốn nói rõ ràng trước mặt anh ta! - Tay cô vuốt bụng, đau lòng khóc ròng - Có phải đứa bé không còn?
Toàn thân Mộ Dung Thương chấn động, trong lòng có khó chịu nói không ra.
Thật ra thì Mạc Duy Dương vẫn đứng ngoài phòng bệnh, chưa tiến vào là muốn chờ đám người Mộ Dung Thương rời đi mới đi vào.
Lúc Mộ Dung Thương mở cửa phòng bệnh lập tức thấy anh, vẫy vẫy tay với anh:
- Vào đi!
Mạc Duy Dương cho rằng mình nghe lầm, cho đến khi cửa phòng bệnh mở thật to ra, Mộ Dung Tuyết nằm trên giường bệnh nhìn anh lên tiếng:
- Mạc Duy Dương, vào đi!
Mạc Duy Dương cất bước vào phòng bệnh, nhìn về phía người trên giường, mở miệng nói:
- Em nghỉ ngơi cho tốt!
- Mạc Duy Dương, chúng ta ly hôn đi! - Mộ Dung Tuyết nhìn anh, lần đầu nói nghiêm túc như vậy.
Tất cả mọi người khiếp sợ trừng to mắt, trong đó bao gồm cha mẹ Mộ Dung Tuyết cũng kinh hãi nhất.
- Tuyết Nhi, con. . . . . .
- Thật xin lỗi, cha mẹ, đứa bé trong bụng con không phải của Mạc Duy Dương! – Cô đau lòng khóc lớn nói.
- Không phải của cậu ta, vậy là ai? - Mộ Dung Thương thiếu chút nữa hét lên.
- Là Lục Hạo Nam, đứa bé là của Lục Hạo Nam, nhưng đứa bé không còn, để cho con và anh ta ly hôn đi! – Cô bấu tóc, nước mắt chảy ròng, bắt đầu nói chuyện xảy ra ngày đó.
Đó là từ ngày trở về Hàn Quốc, mắt thấy Mạc Duy Dương cũng không về cứ đi đi, trong lòng Mộ Dung Tuyết rất không dễ chịu, tìm Lục Hạo Nam uống rượu. Trái lại Lục Hạo Nam đúng là bạn chí cốt, từ trong cục chạy tới uống rượu với cô, ngày đó họ uống rất nhiều rượu, hai người đều say.
- Lục Hạo Nam, bây giờ em không muốn trở về, đến nhà anh đi! - Cô biết Lục Hạo Nam ở mua một căn nhà riêng bên ngoài, tách ra với cha mẹ, cho nên dưới sự quấn quýt phiền phức của cô, Lục Hạo Nam chỉ có thể đưa theo cô về nhà anh.
Hai người xộc xệch xuống xe, Lục Hạo Nam ném cô lên giường rồi vào phòng tắm tắm, lúc đi ra chỉ quấn quanh một cái khăn tắm. Mộ Dung Tuyết cũng không biết là say thật hay là mượn rượu chơi xấu, nhất định nằm trên giường của anh không chịu đi. . . . . . Thế nên sau đó hai người kích động làm một đêm, đợi đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, Mộ Dung Tuyết lập tức hối hận muốn chết, nhưng không muốn để lại bất kỳ dấu vết. Cô dùng tay xóa đi vết máu trên cậu nhỏ của anh, sau đó bày biện lại bối cảnh một phen, chột dạ để lại một tờ giấy nhỏ rồi bỏ đi.
Thật bất hạnh chính là, họ chỉ làm một lần, lại bách phát bách trúng làm cô mang thai. . . . . .
Kể xong đoạn này, Mộ Dung Tuyết đã khóc không thành tiếng, Mộ Dung Thương giận đến tát cô một cái:
- Con gái bất hiếu, xem xem bàn thân mày đã biến thành cái dạng gì rồi! Vì thằng đàn ông này, giày vò chính mình thành bộ dạng quỷ này! Mày đúng là làm mất hết mặt mũi của nhà Mộ Dung chúng ta!
Mẹ Mộ Dung Tuyết vội vàng kéo Mộ Dung Thương, chỉ sợ ông đánh chết con gái của mình.
Mạc Duy Dương nhìn Mộ Dung Tuyết rối bù, lông mày không tự chủ nhíu lại, mở miệng nói:
- Bác trai, bác đánh chết cô ấy cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra, nên nghĩ biện pháp giải quyết, Lục Hạo Nam cậu ta rất thích hợp làm con rể của bác!
Mộ Dung Thương và Mộ Dung Tuyết đều khiếp sợ nhìn anh.
Thế nhưng lời anh vẫn vậy:
- Gia thế Lục Hạo Nam cũng không tệ, bác trai nên cân nhắc cẩn thận.
- Cha, cha đánh chết con đi! Dù sao con cũng không muốn sống nữa! - Mộ Dung Tuyết nắm tóc mình, như nổi điên la lên.
Mộ Dung Thương thở dài nói:
- Đánh chết con có lợi ích gì, muốn trách thì trách số con không tốt, phải kết hôn hai lần. Dưỡng tốt thân thể cho ta, con đã trao thân cho Lục Hạo Nam, thằng nhãi kia cũng đừng mơ chạy trốn!
- Cha. . . . . . - Mộ Dung Tuyết nuốt nước miếng, vẻ mặt khó có thể tin nhìn ông. Ông sẽ không thật sự tính toán để cô kết hôn với Lục Hạo Nam chứ?
- Đừng gọi cha, trong lòng cha cũng phiền, hôn sự của con và Lục Hạo Nam, cha sẽ cùng bác Lục của con thương lượng thỏa đáng. Bây giờ con nghỉ ngơi thật tốt cho cha! Đừng mơ tìm chết. . . . . . - Mộ Dung Thương ngoan độc nói, sau đó trợn mắt nhìn Mạc Duy Dương một cái, Mạc Duy Dương cảm thấy rất vô tội.
Mộ Dung Tuyết nằm sấp trên giường khóc rống:
- Tại sao không tông chết tôi đi! Còn sống làm gì?
Yết hầu Mạc Duy Dương căng thẳng, nắm quả đấm đi tới gần cô, vỗ bả vai của cô, kêu lên:
- Tuyết Nhi!
- Anh tránh ra đi! Không được đụng vào tôi, hiện tại không còn việc của anh, anh có thể đi rồi! Không cần chịu trách nhiệm với tôi nữa, đi tìm Diệc Tâm Đồng đi! - Mộ Dung Tuyết đấm bờ vai của anh, ghé vào vai anh, hàm răng cố hết sức cắn một cái.
Mạc Duy Dương mặc cho cô phát tiết, đã tạo thành cục diện hôm nay, anh cũng có trách nhiệm.
Lục Hạo Nam bị gọi vào bệnh viện, anh có chút băn khoăn, lo lắng nhìn người trên giường:
- Tuyết Nhi, em và anh. . . . . .
Sao anh lại có thể làm chuyện đó với Tuyết Nhi, không thể nào, nhất định là Tuyết Nhi vu oan giá họa cho anh.
- Tuyết Nhi, anh biết rõ em bị Dương vứt bỏ, trong lòng rất khổ sở, nhưng cũng không thể lôi anh chịu tội thay?
Mộ Dung Tuyết tức giận ném gối đầu vào anh:
- Lục Hạo Nam, em cho anh biết, em không có lôi anh chịu tội thay, lần đầu tiên của em chính là cho anh. Còn nhớ rõ lần uống rượu say đó không? Chuyện em đến nhà anh qua đêm không? Còn nhớ chứ? Chẳng lẽ anh không cảm thấy buổi sáng có bất thường?
Cô vừa nói như thế, trái lại anh có chút ấn tượng. Buổi sáng hôm đó khi tỉnh lại, nơi đó của anh tự dưng toát ra một chút chất lỏng màu trắng, anh còn tưởng rằng mình quá lâu không làm này chuyện đó với phụ nữ nên mới có thể sinh ra mộng xuân.
- Thế nào? Có ấn tượng? Cái tên tinh trùng lên não này, Mộ Dung Tuyết tôi sẽ không gả cho anh đâu! Anh dám lấy tôi, tôi chặt chim nhỏ của anh! - Mộ Dung Tuyết giận đến một mặt phát điên.
Khóe miệng Lục Hạo Nam giật giật, vội trấn an nói:
- Em không cần kích động như thế, anh cũng không muốn kết hôn với em.
- Anh. . . . . . - Mộ Dung Tuyết liếc mắt nhìn anh chằm chằm.
******
Diệc Tâm Đồng nhìn điện thoại di động, đã xế chiều, cũng không biết tình huống bên anh thế nào?
Trong mắt Phi Ưng đều thấy phản ứng của cô, ho khan một tiếng hỏi:
- Đang suy nghĩ gì đấy? Đang suy nghĩ về Mạc Duy Dương? Nếu muốn nhìn thấy anh ta như vậy, tại sao không đến sát vách, không phải anh ta ở sát vách sao? Đi qua đi!
Diệc Tâm Đồng nhét điện thoại di động vào trong túi, nhìn anh bĩu môi:
- Không cần anh nhắc nhở em, vẫn nên lo lắng cho mình đi!
- Cô bé ngốc, anh chỉ là té bị thương đầu, cũng không phải đầu bị hư, anh có thể có chuyện gì sao? Trở về đi! - Một cánh tay của anh gối sau ót, nhắm mắt dưỡng thần.
Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, cho đến khi điện thoại kêu lên cô mới thu tầm mắt, là anh ấy gọi tới.
- Mạc thiếu gia!
- Còn chưa về nhà sao? Vẫn còn ở bệnh viện? - Mạc Duy Dương đốt một điếu thuốc, dựa lưng vào vách tường hỏi, trên người lại không có chìa khóa nhà cô, cô không về, cũng có nghĩa anh vào không được cửa.
- À. . . . . . ở bệnh viện, anh thì sao?
- Chính là đang ở ngoài cửa nhà em, chừng nào thì em về? - Anh đạp tắt tàn thuốc dưới chân hỏi.
- Ặc, em lập tức về! – Anh lại có thể đi về, cũng không biết đợi cô, Diệc Tâm Đồng nói thầm nho nhỏ vài câu trong lòng.