Tí tách, tí tách.
Là tiếng nước rơi xuống hồ.
Tích tắt, tích tắt.
Là đồng hồ đang chạy không nhanh không chậm.
Cốp, cốp, cốp.
Là… người đó sao?
Cô gái mặc kimono rộng rãi tươi sắc in hoa anh đào, ngồi quỳ trên chiếu Tatami. Mái tóc thẳng tắp như thác nước tán ra bốn phía, như con bướm thắm tươi bị tơ nhện cuốn lấy, một loại mỹ cảm rách nát không trọn vẹn. Khuôn mặt vốn không chút biểu cảm như búp bê lại dâng lên gợn sóng nhàn nhạt, con mắt đen tĩnh lặng bốc lên ánh sáng càng lúc càng rạng ngời, như con ngài xông vào ngọn lửa.
Cô gái này là con thứ trong dòng họ, là… công cụ dùng để duy trì sự thịnh vượng cho dòng họ. Nàng vừa sinh ra đã là món hàng dùng để mưu cầu lợi ích cho dòng họ, từ nhỏ đã tiếp nhận lễ nghi nặng nề và học tập những gia quy vô tận. Những lớp giấy gói đó chẳng qua là để nâng giá trị của nàng tăng thêm một bậc, tầng tầng lớp lớp như tơ vây bọc lấy nàng.
Nàng có thể không biết trường học là gì, nhưng nàng phải biết lúc ngồi quỳ phải thế nào mới đảm bảo chuẩn mực. Nàng có thể không biết món ăn mình thích nhất là gì, nhưng nàng phải biết nhận món ăn từ nam giới phải thế nào mới bảo trì phong thái đúng mực. Nàng có thể không biết sở thích của mình là gì, nhưng nàng phải biết làm thế nào nắm bắt sở thích của phía nam giới.
Cho nên dù bị đưa đến nơi này, bị trở thành món hàng được giám định và thưởng thức, nàng cũng không một câu oán hận —— Những thứ đó chưa từng tồn tại qua.
Sau đó, nàng gặp được người đó.
Cô gái không biết người đó làm thế nào lách qua bảo vệ ngoài cổng tiến vào phòng mình, chỉ biết đến khi hồi hồn về, người đó đã ở trong căn phòng lạnh lẽo của nàng. Lần đầu tiên gặp mặt, người đó như có như không chạm vào khuôn mặt cứng ngắc của nàng, nụ cười dường như có chút thở than, hơi thở ấm áp xua đi sự trống vắng lạnh lẽo ở nơi này.
“Thật là một cái lồng xinh đẹp và một… con bướm xinh đẹp…”
Thế là liền lạc hướng!
—————————— [Satan’s*Diyu*by*Đồi] ——————————
Lại ngồi trong phòng phát sóng, Hạ Nhị không biết mình mang tâm tình gì.
“Tiểu Nhị!”
“!… Dạ?”
“Sao thế?” Hình Ngạo Quốc có chút lo lắng nhìn Hạ Nhị bị kinh hãi. “Con hình như có tâm sự gì sao?”
“Không ạ!” Hạ Nhị đối diện ánh mắt lo lắng của Hình Ngạo Quốc, nở nụ cười tươi sáng. “Con chỉ lâm vào suy nghĩ triết học lý trí đặc thù của giai đoạn nỗi buồn tuổi trẻ, chẳng hạn như —— khi nào con mới có thể tìm được bạn gái đây…”
Ánh mắt Hình Ngạo Quốc quét qua miếng dán vết thương trên mặt thiếu niên, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười gượng đùa giỡn cùng Hạ Nhị.
“Không được, Tiểu Ly nhà chú đã là con dâu nuôi từ nhỏ của con, con phải có trách nhiệm với nó, muốn tìm cũng phải là tìm nó!”
“Yes, nhạc phụ đại nhân!”
Tiễn Hình Ngạo Quốc đi, Hạ Nhị vô thức chạm vào miếng dán vết thương trên mặt. Đó là bởi vì quên mất hôm nay ba mẹ về nhà trễ, mà mình lại vì đủ loại nguyên nhân mà về muộn, bị em trai bụng đói giận chó đánh mèo, cho đến khi ba mẹ trở về hiểu được tình hình, lại bị ba sầm mặt quất cho một trận, vừa vặn đánh vào chỗ bị lũ côn đồ chào hỏi hồi chiều. Hạ Nhị đau đớn co người lại, mặt bị góc bàn sắc nhọn quẹt ra một vết. Mẹ có chút kinh hoảng tìm miếng dán vết thương cho cậu —— Cậu biết, mẹ chỉ là sợ những chuyện này truyền ra, bị người khác nói ba điều bảy chuyện. Cậu biết, đây cũng là lý do ba không đánh vào mặt cậu. Cậu biết, nếu là vết thương phía trong quần áo, dù có nặng hơn thì mẹ cũng sẽ chẳng liếc nhìn. Cậu biết, đây là một vết thương tên là nhà.
Thiếu niên ôm phần bụng âm ỉ đau đau, cười rất quật cường.
Cậu biết.
Nhưng thế thì sao?
Đó là nhà, nhà của cậu.
“… Cho nên, bạn không được từ bỏ đâu đấy! Thật ra chỉ cần bạn kiên trì thêm một chút nữa, bọn họ chắc chắn sẽ thỏa hiệp. Nói đến cùng, họ là người yêu thương bạn nhất, thân thiết với bạn nhất trên thế giới này…”
Cậu là đang khuyên giải một thiếu nữ đang phản kháng vì ba mẹ sắp xếp vô số lớp học thêm cho mình trong điện thoại, hay chính là khuyên giải bản thân?
“… Cho nên mới nói, bạn thật sự rất hạnh phúc đấy…”
“… Cám ơn.”
Hạ Nhị mỉm cười kết thúc cuộc đối thoại, chèn âm nhạc vào. Bản nhạc tên là chiếc ly tĩnh lặng, tràn ra nước của cô liêu. Hạ Nhị quét mắt nhìn phòng phát sóng trống trải, đau đớn cố gắng lờ đi vì nói chuyện lại bỗng chốc trào lên.
Phải tìm vài thứ dời đi sự chú ý. Cậu nghĩ như vậy, sau đó, tên của người kia bỗng dưng nhảy vào trong đầu, thiêu đốt thần kinh nóng bỏng.
Trần Ốc Dân…
… Hẳn là trùng hợp nhỉ…
Hạ Nhị có chút bất an nghĩ, cố gắng thuyết phục bản thân.
Cảnh sát xác định là tự sát. Hơn nữa, hơn nữa còn có di thư mà… Cho nên sẽ không là cái người lần trước gọi tới đâu… Không thể nào…
Dường như suy nghĩ vẩn vơ của thiếu niên dẫn tới bất an, mỗi lần chuông điện thoại vang lên sau đó, thần kinh Hạ Nhị sẽ căng thẳng theo phản xạ.
Thật giống như một thằng đần rỗng tuếch.
Kim đồng hồ dần tới gần 6:00, Hạ Nhị nhìn bầu trời dần dần tỏa sáng, không nhận thấy được mình có hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Reng ——”
Điện thoại một lần nữa vang lên, có lẽ vì hừng đông mang đến cảm giác an tâm, Hạ Nhị có chút thoải mái nghe máy.
“Xin chào, đây là chuyên mục «Lắng nghe», xin hỏi bạn tên gì?”
Hết sức lưu loát nói ra câu đó, Hạ Nhị lẳng lặng chờ đối phương mở miệng. Đầu kia của điện thoại lại vô cùng im lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe không thấy.
“Là tôi!”
Đồng tử Hạ Nhị nở to ra, nhịp thở của thiếu niên tóc đen bắt đầu bất ổn.
“Thời gian không còn nhiều!” Giọng nói trầm thấp phảng phất như thấm vào sâu trong linh hồn kia nặng nề áp chế ánh sáng. “Vậy nên chỉ có thể nói với cậu một câu, kế tiếp chính là…”
Hạ Nhị chỉ có thể sững sờ lắng nghe, tay chân cứng ngắc không thể nhúc nhích.
“Kanda Tenko!” Âm thanh cuốn hút của người nọ rất dịu dàng, phảng phất như đang thì thầm tên của người yêu, trầm trầm, sâu lắng, ép thiếu niên tóc đen muốn không thở nổi.
“……”
Tới lúc Hạ Nhị đột ngột hồi hồn về, đầu kia của điện thoại sớm đã gác máy từ lâu, vang lên dư âm tút tút.
—————— [Beta by Ween] ——————
Tí tách, tí tách.
Là tiếng nước rơi xuống hồ.
Tích tắt, tích tắt.
Là đồng hồ đang chạy không nhanh không chậm.
Cốp, cốp, cốp.
Là… người đó sao?
Cô gái mặc kimono rộng rãi tươi sắc in hoa anh đào, ngồi quỳ trên chiếu Tatami. Mái tóc thẳng tắp như thác nước tán ra bốn phía, như con bướm thắm tươi bị tơ nhện cuốn lấy, một loại mỹ cảm rách nát không trọn vẹn. Khuôn mặt vốn không chút biểu cảm như búp bê lại dâng lên gợn sóng nhàn nhạt, con mắt đen tĩnh lặng bốc lên ánh sáng càng lúc càng rạng ngời, như con ngài xông vào ngọn lửa.
Con ngươi như viên thủy tinh chiếu ra bóng hình bóng tối, bóng tối cúi thấp đầu xuống, nhìn nàng đang ngửa mặt, cái cổ mảnh khảnh duyên dáng như thiên nga sắp chết.
Bóng tối đang mỉm cười, âm thanh trầm thấp quấn lấy mọi vật.
“Nào, chuẩn bị chưa, muốn bay chứ?”
Nàng nhắm mắt lại, hít chất độc ngọt lành vào sâu trong nội tạng.