“… Hạ Nhị!”
“Hả?”
“Cậu nhung nhớ ai sao!” Hình Ảnh Ly thô bạo quăng thứ trên tay mình vào tay Hạ Nhị, Hạ Nhị cúi đầu nhìn, là tờ tiền giấy năm đồng.
“Đi mua nước ngọt!” Nữ vương ra lệnh, người hầu không có quyền phản bác. Thiếu niên nhún vai, nhét tiền vào trong túi, ra khỏi phòng học.
“… Hạ, Hạ Nhị!”
Tiếng kêu thật nhỏ hầu như sắp tan vào không khí, Hạ Nhị dừng lại, quay đầu, nữ sinh đóng vai ác quỷ kia bối rối đuổi theo, bộ ngực to lớn nảy lên nảy xuống theo bước chạy.
“Lê Tinh Vân!”
Có dáng người ma quỷ, lại phối hợp với gương mặt và tính cách thiên thần, Lê Tinh Vân vội vàng chạy tới trước mặt Hạ Nhị, hơi thở dốc, thiếu nữ có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Mình, mình cùng đi với bạn!”
“Ừm.”
Hạ Nhị không nói gì thêm, cười cười với thiếu nữ, xoay người đi, Lê Tinh Vân luống cuống theo sát phía sau.
“Thế, thế này, mắt kính của bạn đâu rồi Hạ Nhị?”
Dọc đường đi, cặp thiếu niên thiếu nữ đẹp mắt này thu hút không ít ánh nhìn. Dường như muốn xua đi không khí có hơi gượng gạo, Lê Tinh Vân có chút khẩn trương mở miệng.
“Cái đó à!” Hạ Nhị thả chậm bước chân, phối hợp với Lê Tinh Vân. Cậu mỉm cười nói. “Nó về với ông bà kết hôn rồi!”
“Hả?”
“Với lại.” Hạ Nhị đối diện với ánh mắt Lê Tinh Vân. “Bạn không cảm thấy mình thế này thì hoóc-môn nam tính mới có thể phát ra hết công suất sao?”
Cậu cười như một tên vô lại.
“Thế nào? Cô bé, có mê đại gia này không?”
“……” Đã mắc cỡ đến mức mặt mũi đỏ bừng, Lê Tinh Vân cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt Hạ Nhị nữa.
Đúng vậy, về với ông bà kết hôn mất rồi… Nhưng mục đích ngụy trang cũng đã đạt được, về sau dù bị nhìn ra là mang kính áp tròng, thì cũng không cần phải che giấu.
“… Vậy…” Lúc mua xong đồ uống trở về, Lê Tinh Vân vẫn cúi đầu lại mở miệng đánh vỡ trầm lặng. “Hạ Nhị, bạn gần đây hình như có tâm sự…”
Sao ai cũng nói như vậy cơ chứ! Hạ Nhị cười gượng. Chẳng lẽ mình đã lộ liễu đến mức này rồi sao!
“Kanda Tenko.”
“Ừm?”
“Bạn… Biết người này không?”
Lê Tinh Vân cúi đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu. “Không biết… Sao thế?”
“Không có gì!” Thiếu niên tóc đen cười cười, cách đó không xa ồn ào một trận, hai người ngẩng đầu nhìn qua chỗ huyên náo. Ở đó, có đứng một thiên thần.
Tóc gợn sóng màu vàng rạng rỡ sáng lóa dưới ánh mặt trời, làn da như sữa phảng phất như thổi một cái sẽ vỡ tan, đôi mắt xanh thẳm long lanh phảng phất như muốn cất tiếng rồi lại thôi. Xung quanh truyền ra từng đợt thét chói tai kiềm chế hưng phấn, Ivy cả người đứng đó, phảng phất như toàn thân phát ra ánh sáng.
Cho nên tôi mới nói, đó mới là đại diện đích thực của thiên thần…
Hạ Nhị chua xót nghĩ, nhìn Ivy dẫn một đám vệ sĩ biến mất trong đám người.
Thiên thần đích thực…
—————— [Alice’sLand]——————
Mấy ngày nay, Hạ Nhị gần như thần kinh lật báo khắp nơi, không biết mình là muốn hay sợ tìm được cái tin tức đó. Cậu có chút hối hận, mình không ghi âm lại giọng nói kia. Không phải không muốn đến cục cảnh sát báo án, nhưng đi thì phải nói thế nào đây, nói buổi tối mình nhận được một cú điện thoại tào lao, sau đó lại có người chết… Nghe y như một con mọt sách buồn cười xem quá nhiều tiểu thuyết kinh dị.
Một lần nữa, chỉ cần một lần nữa xác định “Kanda Tenko” thật sự đã chết, mình sẽ đi báo cảnh sát ngay!
Cậu thuyết phục mình như vậy.
Hôm nay là thứ sáu, Hạ Nhị phát ngốc, thở dài chuẩn bị dọn đồ rời đi. Lúc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, kéo sổ tay cậu mở trên bàn qua, chỗ đó viết cái tên mà gần đây luôn quấy nhiễu cậu.
“Kanda Tenko…”
Thiếu niên tóc ngắn màu bạc vô cảm đọc dòng chữ đẹp gọn trên sổ tay, kéo ra một nụ cười lạnh, sau đó, chậm rãi, ở trước mặt Hạ Nhị, từ từ xé rách sổ tay, nát thành bông tuyết nhỏ vụn.
“Rác rưởi lại có thể lấy được tin tức!” Cậu Phỉ hứng thú nhìn xuống Hạ Nhị. “Thật đáng khen!”
Hạ Nhị không để ý tới sổ tay bị cậu Phỉ xé thành mảnh nhỏ, con ngươi đen ngòm của cậu không động đậy nhìn cậu Phỉ, dây thần kinh toàn thân cũng kéo căng do lời nói của thiếu niên tóc bạc.
“Cô ta… là ai?” Có chút khó khăn, thiếu niên tóc đen mở miệng.
“Mi không biết à…” Cậu Phỉ cười, không chứa chút tình cảm nào. “Ta tại sao phải nói cho mi biết, fuck!”
“… Có thể nói cho tôi biết được không?” Hạ Nhị vẫn quật cường nhìn cậu Phỉ. “Chuyện này rất quan trọng với tôi!”
Thiếu niên tóc bạc lẳng lặng nhìn Hạ Nhị một lúc, sau đó khóe môi vẽ ra một độ cong, lạnh lùng ác ý.
“Được rồi!” Cậu Phỉ buông tay, giấy vụn trắng bóc liền rơi lả tả như lông vũ, nhẹ nhàng bay bay trong không khí. “Sau ba tuần nữa mi tới một chỗ với ta, ta sẽ nói cho mi biết!”
“Được!” Không chút do dự, Hạ Nhị đồng ý.
“Kanda Tenko, là đối tượng đính hôn bí mật mới nhất của ông già nhà Ivy!” Nét cười của thiếu niên tóc bạc càng rộng ra. “Bất quá đây chỉ là quá khứ, chứ bây giờ, cô ta chẳng qua là một người đã chết!”
Mặt trời chìm nghỉm ở đầu cuối thế giới, để lại một mảnh sương mù.
—————— [alicesland.wordpress.com] ——————
“Hô…. Hô…”
Thiếu niên đang cố gắng chạy đi thật nhanh.
“Hô… Hah…”
Dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao đi.
Hạ Nhị thở hổn hển, lấy tay chống cái đầu gối có chút nhũn ra, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà trang nghiêm phảng phất như dã thú ngủ say trước mắt. Thiếu niên tóc đen có chút thấp thỏm tiến vào cục cảnh sát, tìm tới một nam cảnh sát trên dưới bốn mươi, có chút lắp bắp giải thích mục đích đến.
“Tôi đến báo, báo án!”
Vì quá mức khẩn trương, cậu nói năng hơi lộn xộn. Cảnh sát kia ghi chép xong, nói một câu rất có tính công thức.
“Cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin, vui lòng để lại cách thức liên lạc, có tiến triển sẽ báo ngay cho cậu!”
Cứ như vậy thôi sao…
Hạ Nhị nhìn vẻ mặt dường như không quá nghiêm túc của đối phương, cảm thấy không chân thật cho lắm, thiếu niên nhịn không được nói thêm một câu.
“Tôi, tôi nói đều là sự thật!”
“Tôi biết!” Cảnh sát kia dường như có chút sốt ruột. “Chờ chúng tôi xác nhận xong, sẽ liên lạc với cậu!”
Hạ Nhị mấp máy môi, không nói thêm gì nữa, xoay người chuẩn bị rời đi. Lúc này, cửa bên trong mở ra, một cô gái nhìn một cái sẽ khiến người ta cảm thấy rất giỏi giang đi ra, tóc ngắn màu đen, viền mắt rất sâu, son môi đỏ tươi làm môi của cô thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
“Sao thế?”
Cô gái dường như tùy tiện hỏi một câu, nam cảnh sát kia mang chút kính nể vẫy vẫy bản nháp trong tay.
“Vừa rồi có một bạn nhỏ đến báo án, là vì nhận được điện thoại đe dọa gì đó…”
Ngay sau đó, nam cảnh sát bị động tác xác thực của cô gái hù dọa, cô gái đột ngột nắm lấy cổ tay nam cảnh sát, dùng sức đến mức phảng phất như muốn bẻ gãy tay nam cảnh sát. Không màng đến tiếng kêu thảm thiết của nam cảnh sát, mắt to xinh đẹp của cô gái nhìn chằm chằm chữ trên bản nháp.
Trần Ốc Dân, Kanda Tenko.
“Ở đâu?”
Cô gái gầm một tiếng, như sư tử bị chọc giận.
“Cái, cái gì?”
“Tôi hỏi anh người vừa báo án là ai?”
“Là, là cái cậu kia!” Chịu đựng kêu thảm, nam cảnh sát run rẩy chỉ ra ngoài cửa, chỗ đó, bóng dáng cô đơn của thiếu niên nhạt nhòa dưới hoàng hôn.
Hạ Nhị ngơ ngác đứng ngoài cục cảnh sát, có phần không biết phải đi thế nào. Đột ngột, một bàn tay sơn móng tay đỏ tươi vỗ vào vai cậu. Thiếu niên hoảng sợ quay đầu lại, thấy một cô gái ăn mặc thời thượng dồn dập thở dốc đứng phía sau cậu. Nhìn thấy Hạ Nhị quay đầu lại, cô gái lộ ra một nụ cười đỏ tươi.
“Xin chào, tôi là Sophie, đến từ tổ chức thanh tra quốc tế.”