Editor: Bầu
Chương 11: Ghen tuông (3)
Chiếc lọ cắm hoa vẫn nằm trên bệ cửa sổ, tựa vào tấm rèm che nắng. Những bông hồng rực rỡ rơi trên mặt đất, những cánh hoa vỡ nát như giọt máu, bị nghiền nát không thương tiếc, nhuộm đỏ.
Xinh đẹp và tàn nhẫn, như trên bàn, Giang Như Thu khóe miệng bĩu môi cười.
Thức ăn trên bàn là do anh làm từ sáng, Kiều Nguyệt ăn ít, bây giờ chỉ còn hơn một nửa, anh chậm rãi ăn hết những gì còn sót lại của cô, nhìn người phụ nữ đứng cứng đờ bên cửa.
“Kiều Kiều, anh không thích hoa hồng đó.”
Tay Kiều Nguyệt vẫn đặt trên nắm cửa, nghe xong lời này, cô nhìn thấy bông hồng đã bị bóp nát thành rác, khóe miệng hoàn toàn đông cứng, cô nhanh chóng nói: “Em tự mua hoa này.”
Vẻ mặt Giang Như Thu không thay đổi, “Ồ.” Anh không tin lời cô nói, hỏi tiếp: “Vẫn ăn à?”
Kiều Nguyệt lắc đầu, vặn nắm cửa, “Em, em không mở được.”
“Muốn đi không?” Anh hỏi.
“...... Ừm, em cần mua một vài thứ.”
Giang Như Thu đi về phía cô.
Kiều Nguyệt có chút căng thẳng, không thể giải thích được, cô lùi về phía sau vài bước, dừng lại cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa và không còn đường lui.
Cô không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Giang Như Thu vẫn đối với cô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trước, nhưng vài hành động của anh khiến cô run cả người, nguyên nhân là do sợ hãi.
Trước đây anh thường nhìn vào điện thoại của cô, nhưng chưa bao giờ cho cô cảm giác ngột ngạt như đêm qua, như thể......
Cô đã làm chuyện không thể tha thứ.
Anh nhìn vào mắt cô, rõ ràng là thất vọng, còn có khát vọng hủy diệt đã bị anh đè nén nặng nề.
Trước đây, điều mà Kiều Nguyệt thích nhất nhìn vào đôi mắt của Giang Như Thu, bởi vì ở đó, bất kể lúc nào và ở đâu, tình yêu tràn ngập dành cho cô vẫn luôn ở đó. Giờ đây chỉ còn lại tối tăm, còn có rất nhiều cảm xúc không thể giải thích được khiến cô muốn thoát ra.
Cô không thể hiểu được điều gì đã xảy ra.
Giang Như Thu đã đi đến trước mặt cô, một tay nắm cửa, tay kia ôm cô vào lòng, cúi người, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô thì không thể che giấu được nữa, đột nhiên nhếch khóe miệng “Em sợ anh.”
“Em không có.” Cô phản bác.
“Vậy thì tại sao em không dám nhìn anh.”
“Em, em không làm gì sai, tại sao em lại không dám nhìn anh.” Cô đột nhiên nhớ ra mình không làm gì sai, vì sao phải chột dạ? Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên.
Giang Như Thu bật cười, vẻ mặt giễu cợt.
“...... Không làm sai điều gì,“ Anh lặp lại với vẻ chế nhạo, giọng lạnh lùng, “Anh hỏi lại em một lần nữa, Hứa Chi An là ai.”
Đôi mắt Kiều Nguyệt mở to ngay lập tức.
Giang Như Thu đứng ở trước mặt cô, cúi người, chắn gần hết tầm mắt của cô, anh một tay giữ lấy cô, tay còn lại nắm lấy tay nắm cửa áp vào lưng cô, giam cầm cô trong một khoảng không gian nhỏ.
Tràn ngập máu.
Màu đỏ tươi dần dần lấp đầy quầng thâm mắt của người đàn ông, đôi mắt đỏ ngầu, đầy sự ghen tuông đủ để bóp chết tất cả sự tỉnh táo của anh.
“Phòng tranh nơi em làm việc bây giờ ở đâu? Ngày hôm qua, anh đã hỏi em anh ta là ai, em nói với anh rằng anh ta là học sinh mà em dạy, mới mười tuổi... Nói dối anh rất vui đúng không?”
Anh cúi đầu xuống, đôi môi nhợt nhạt khép lại, những lời anh thốt ra còn lạnh hơn cả nhiệt độ của anh, bao bọc trong băng.
“Lịch sử cuộc gọi của em trong vài ngày gần đây, đều có anh ta, anh đã hỏi em anh ta là ai, tại sao em không nói sự thật? Nếu em không có việc gì, tại sao em phải nói dối, còn ngụy tạo danh tính khác cho anh ta, trừ khi......”
Anh cười nhạo, mắt càng đỏ, bên trong có hạt máu xoay tròn.
“Đêm qua, anh tận mắt chứng kiến em xuống xe của một người đàn ông. Em nói anh ta là bác sĩ tâm lý do mẹ em giới thiệu cho em, có bác sĩ tâm lý nào mà lại tận tình giới thiệu công việc cho bệnh nhân, còn đưa cô ấy về nhà hay không?”
“Em biết ý nghĩa của hoa hồng, nhưng em đã nói là tự mình mua, trước đây em cũng chưa từng tự mình mua, vậy mà bây giờ lại trở nên như vậy.”
Trán anh chạm vào cô, ánh mắt dữ tợn lộ ra vẻ điên.
“Kiều Nguyệt, em nói dối anh.”
Anh mở miệng, tàn nhẫn cắn cổ cô, “Muốn đi ra ngoài? Không thể!”
Kiều Kiều đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ là ban ngày, anh không thể đi theo cô.
Anh nghe thấy cuộc gọi của cô với mẹ, ngược lại lo lắng cô có vấn đề về tâm lý nên tìm đến bác sĩ tâm lý.
Vấn đề về tâm lý?
Anh cười nhạo, là do cô quá yêu anh.
Kiều Kiều của anh, yêu anh cho đến khi anh chết và sẽ không bao giờ rời xa anh hay quên anh. Đây mới là Kiều Kiều của anh.
Anh đợi từ sáng đến trưa, rồi đến buổi chiều, anh đợi cồn cào trong tim, cuối cùng cũng ngửi thấy hơi thở của cô, không đợi được nữa, anh đi ra ngoài hành lang, đợi cô, đi theo cô, nhìn cô hoảng sợ vì mình tới gần, nhưng anh vừa ghen vừa tức giận vì hơi thở của người khác trên người cô......
Cô bắt đầu ra ngoài.
Cô đã tìm được một công việc.
Mọi cuộc gọi mà người đàn ông tên Chi Bằng Khiêm gọi cho cô, đều bị anh nghe thấy.
Anh ta nói, anh ta có một người bạn, tên Hứa Chi An, đã mở một phòng tranh vào năm cuối, và cần một giáo viên.
Đừng đồng ý với anh ta! Không thể!
Giang Như Thu ở trong lòng gào thét, còn muốn tiến lên, bóp nát điện thoại di động của cô, cắt đứt liên lạc của cô với người khác, không, nên cắt đứt liên lạc của cô với bất kỳ ai, ngoại trừ anh!
Đáng tiếc cô không nghe, cô không thể nghe thấy nỗi khao khát trong lòng anh.
Anh muốn gì?
Điều anh muốn là cô chỉ có thể dựa vào mình, tốt nhất chỉ có thể nói chuyện với anh, chỉ có thể nhìn anh, chỉ yêu anh, ngoại trừ anh, cô không thể yêu ai.
Cũng giống như hồi đại học, mặc dù cách cô hai đầu đại dương nhưng anh vẫn có đầy đủ thông tin về cô, những gì cô làm suốt ngày.
Dồn hết sức phá hủy mọi công việc làm thêm của cô và những người xung quanh.
Những người khác ngoài anh.
Kiều Nguyệt chỉ muốn tìm lại bà lão mà cô đã gặp vào đêm đó, vì bà ấy có thể nhìn thấy những điều xấu xa xung quanh cô, có lẽ có cách để giữ được anh?
Ngoài ra, Kiều Nguyệt còn muốn đi mua một số thứ để đốt cho Giang Như Thu.
Mặc dù anh có thể chạm vào những thứ trong nhà, chẳng hạn như thuốc, bôi lên vết thương của anh đều không có tác dụng gì, hay đồ ăn có thể cho vào bụng cô chỉ là một trò tiêu khiển nhàm chán đối với anh, anh đã nhận ra không còn cảm giác đói nữa.
Cô đã nói điều này với Giang Như Thu và giải thích rằng cô không liên quan gì đến người khác. Cô nói dối chỉ vì sợ anh biết sẽ tức giận, nhưng người đàn ông không nghe bất cứ điều gì, thậm chí không quan tâm cô sợ cơ thể lạnh lẽo của mình, khóa chặt cô trong vòng tay của anh.
“Em cảm thấy không thoải mái với việc anh ôm em như thế này, anh buông ra trước.” Kiều Nguyệt vùng vẫy.
Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, tuy đôi bàn tay to của anh nhợt nhạt, nhưng chúng rất mạnh mẽ đến nỗi giam cầm cô trong vòng tay anh, không thể động đậy được.
Anh bế cô đến ghế sô pha.
Anh dùng tăm bông ấn vào vết thương trên cổ cô, vết máu nhỏ hiện ra trên chiếc cổ vốn trắng trẻo của Kiều Nguyệt, rất sâu, còn có một vòng dấu răng đen với những sợi chỉ đang chảy máu.
Anh cắn mạnh, cực kỳ tàn nhẫn.
“Vậy em nói cho anh biết ôm em như thế nào mới thoải mái.” Anh không thay đổi vị trí của mình., sau khi khử trùng chất độc bằng tăm bông, anh nhìn chằm chằm vào cái cổ rõ ràng là có sẹo, mỉm cười.
“Anh ôm em như thế nào cũng không thoải mái.”
“Em nói lại lần nữa.” Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Như Thu và cô gần như nhau, máu trên người anh đã nhuộm đỏ cô, tuy rằng sẽ sớm biến mất, nhưng bị anh giữ chặt như thế này, không thể nào trở lại trạng thái ban đầu!
Hơi thở nồng nặc mùi máu, lúc đầu còn hơi kinh tởm, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu thích ứng.
Kiều Nguyệt châm chước một chút, nói: “Lúc em biết anh chết, em cũng muốn đi theo anh, anh đối xử tốt với em, tốt đến nỗi ngay cả suy nghĩ sống cũng bị lấy đi, em đã không ra ngoài trong thời gian dài, thậm chí ban ngày còn không thích nghi với ánh nắng mặt trời, anh biết những điều này, anh đã ở bên cạnh em, hẳn đã nhìn thấy.”
“Em đã giải thích cho anh những điều anh đã hỏi em trước đây, một người chỉ là bạn, người kia chỉ là sếp, ngoài ra, không có mối quan hệ nào khác, anh đã xem điện thoại của em, có thể tự đánh giá xem em có nói thật hay không.”
“Giang Như Thu, anh tin em đi.”
Giang Như Thu đang nói chuyện với cô, lúc đó anh đặt cằm lên vai cô và nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Anh tin những gì em nói,“ anh đáp, không chút buông lỏng sức lực trong tay, anh nhìn chiếc áo len trắng của người phụ nữ bị nhuộm đỏ, đôi mắt được che bởi lông mi, tràn ngập tình yêu thiêu đốt, anh vùi vào tóc cô, hít lấy cơ thể cô, thở dài: “Kiều Kiều, em thơm quá, em có mùi của anh.”
Kiều Nguyệt trốn một lúc lại bị anh đè vào trong vòng tay.
“Anh tin em, cứ thả em ra. Vết thương ở cổ anh sẽ luôn được chữa trị, em sẽ lập tức trở về, rất nhanh thôi.” Cô nhẹ giọng dỗ dành: “Em muốn ra ngoài, em muốn mua thuốc cho anh.”
“Anh biết Kiều Kiều quantâm anh,“ anh cười đáp lại, sau khi Kiều Nguyệt nói với anh lý do cô đi ra ngoài, anh không tức giận nữa.
Anh cũng biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng vậy thì sao? Anh ghen, anh chính là lòng dạ hẹp hòi, tâm trí nhỏ nhặt đến mức anh cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng Kiều Kiều sẽ nói chuyện với những người đàn ông khác.
“Vết thương trên cổ không sao, không cần dùng thuốc.”
...... Đây là cái gì? Không cho cô ra ngoài?
Kiều Nguyệt tức giận đến trừng mắt.
“Anh không cho em ra ngoài, anh... Chẳng lẽ anh muốn nhốt em ở nhà sao?” Kiều Nguyệt đẩy đầu người đàn ông, cau mày hỏi.
Giang Như Thu trầm mặc một lúc, “Không thể sao?”
“Cái này... cái này làm sao có thể!”
“Tại sao không thể.” Giọng điệu mạnh mẽ. Anh lật người Kiều Nguyệt lại, yêu cầu cô đối mặt với anh, nghiêm túc nói từng chữ một: “Ở đây chỉ có chúng ta, không ai khác có thể làm phiền.”
Kiều Nguyệt vẫn luôn nhìn anh, suy nghĩ xem những gì anh nói là thật hay để người khác sợ hãi, nhưng vẻ mặt người đàn ông là nghiêm túc, sau khi nói chuyện, anh mỉm cười hỏi cô: “Như vậy được không? Chỉ có hai chúng ta, nghĩ vể điều đó thật tuyệt, Kiều Kiều chắc chắn cũng thích.”
Kiều Nguyệt trầm mặc, một lúc sau, thở dài, nói: “Giang Như Thu, anh không phải như thế này trước đây.”
“Ồ? Anh trông như thế nào trước đây.” Giọng điệu của anh ấy đầy tò mò.
“Trước đây anh là một người rất hiền lành và dịu dàng, bất cứ điều gì em nói anh đều hứa với em thỏa mãn em, lần đầu tiên em nhìn thấy anh......”
Giang Như Thu ngắt lời cô: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh? Kiều Kiều Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, biết anh muốn làm gì nhất là gì không?”
Anh cười một tiếng.
Đôi mắt điên cuồng ngang ngược.
“Là nhốt em lại.”:,,.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu Giang khi còn nhỏ, vẻ bề ngoài ngây thơ và tốt bụng (giả bộ) nhưng nội tâm bệnh kiều biến thái!
Kiều Nguyệt khi còn nhỏ, đôi mắt của cô không được tốt lắm O_O ( đôi mắt to như vậy)