Editor: Bầu
Chương 12: Niên thiếu (1)
Trong mơ như trở lại ngày đầu họ gặp nhau.
——
Lúc đó là đêm khuya.
Một vài tiếng thở hổn hển trong con hẻm vắng vẻ.
Xung quanh không có người, ánh đèn ven đường sáng mờ, dần dần bị màn đêm nuốt chửng.
Kiều Nguyệt nghiêng người sang một bên.
Sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, áp vào bức tường gạch lạnh lẽo trong đêm đông, thở hổn hển, không dám phát ra tiếng động khác, cả người còn đang kinh ngạc.
Đêm nay tâm trạng không tốt, trằn trọc mãi trên giường cũng không ngủ được, chỉ đơn giản mặc quần áo bước ra ngoài, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng vừa rồi.
Tiếng chửi rủa, đánh đập dường như văng vẳng bên tai cô, thậm chí cô còn nghe thấy âm thanh chói tai của vật nặng và tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt......
Cô không dám tới gần, ngay cả đôi chân cũng yếu ớt, không còn sức để chạy, may mà trời tối, đèn đường hỏng, cô đang dựa vào tường, hên là mặc áo khoác đen, không nhìn kỹ, người khác cũng không phát hiện ra.
Mặc dù theo mẹ tái hôn ở đây, nhưng cô đã sống ở đây hơn mười năm, đã quen với những người ở đây, cũng biết được hai kẻ hành hung kia.
Người đàn ông tên là Tưởng Thắng, người phụ nữ tên là Diệp Mai, họ là vợ chồng.
Hai người đều là lưu manh có tiếng ở khu phố này, làm đủ thứ cờ bạc, rượu chè, vay tiền không trả là chuyện thường tình.
Khi gia đình Kiều Nguyệt mới chuyển đến đây, theo nguyên tắc thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với xung quanh, cũng vay họ một khoản tiền, nhưng cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Họ không có công việc nghiêm túc, có nhiều lần khi Kiều Nguyệt đi ngang qua cửa nhà họ sau giờ học, cô luôn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo báng hoặc những lời chửi rủa thô tục.
Cô còn nghe những đứa trẻ hàng xóm nói rằng hai người kia mà gặp học sinh ở một mình sẽ đe dọa để đòi tiền, điều này rất tệ.
Nhưng không ngờ họ lại đủ gan dạ để đánh nhau.
Xung quanh đây hầu hết là những ngôi nhà bị bỏ hoang, không người, ngoài ra, đêm qua có tuyết rơi dày đặc, đường xá đi lại không dễ dàng, đặc biệt yên tĩnh, ban ngày chẳng thấy ai, chưa kể đêm hôm khuya khoắt thế này.
Bọn họ lại chọn nơi này để xuống tay.
Kiều Nguyệt vừa rồi trốn ra ngoài cũng nghe được đại khái.
Người bị đánh đã cung cấp tiền cho họ trong một thời gian dài, nghe miêu tả là một học sinh, số tiền lấy được trong những ngày qua không thỏa mãn họ ăn uống nên bị kéo đến một góc trống và bị đánh để lấy thêm tiền.
Nhưng vừa rồi, Tưởng Thắng và Diệp Mai chạy ra rất vội vàng, tốc độ không ổn định.
Kiều Nguyệt đoán là do bọn chúng đánh chết người, sợ quá nên mới trốn thoát.
Ở nơi này, ngay cả khi họ đã chết, người ta có thể không tìm thấy. Rốt cuộc, nhiều người đã không còn sống ở đây, chỉ còn lại những chiếc vỏ rỗng.
Kiều Nguyệt không muốn gây chuyện, đợi nhịp tim bình tĩnh trở lại, quay người đi về, cách đó không xa cô nghe thấy một tiếng thở dốc.
Bước chân của cô dừng lại, trở nên rối ren.
Vừa rồi cô trốn ra ngoài, mọi động tĩnh trong ngõ đều lọt vào tai cô, cô vẫn còn kinh hãi, lại là một người nhút nhát, lý trí mách bảo rằng phải rời khỏi đây, coi như cô không nhìn thấy, nhưng vì sao không thể di chuyển chân.
Cô không rối rắm quá lâu, thở dài, chỉnh đèn điện thoại ở mức tối đa, xoay người đi vào trong ngõ.
...... Chỉ, chỉ đi xem một chút.
Cô hít một hơi thật sâu, thì thào: “Anh...... Không sao chứ?”
Đập vào mắt là một vũng máu, đỏ rực dưới ánh đèn, người đó ngồi bên cạnh, một chân khuỵu xuống giẫm lên mặt nước đá có lẫn máu, chân còn lại duỗi thẳng anh nheo mắt nhìn sang, đặt một tay lên nửa trên mắt để chặn ánh sáng chói lóa.
Mái tóc ướt đẫm, không biết là dính máu hay tuyết, rơi xuống trán mềm mại, nét mặt tinh xảo hoàn mỹ dưới ánh đèn rực rỡ, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn khiến người ta đau lòng.
Anh nhìn những người đi qua, sau đó bỏ tay xuống, vết thương trên trán lộ ra, dọc theo một bên mặt chảy ra giọt máu.
Miệng anh khẽ mở ra, chắc là điều anh muốn nói, nhưng anh lại kéo vết bầm nơi khóe miệng, rít lên vì đau.
Kiều Nguyệt định thần lại, bỏ điện thoại xuống, cô bắt đầu hối hận vì đã không đến sớm hơn.
Cô bước lại gần vài bước, nhìn vết máu trên sàn, thất thần, khi phát hiện ra một con dao nằm ở giữa, cô càng thêm sững sờ.
“Xin, xin lỗi, lúc bọn họ đánh anh tôi đang ở bên ngoài, nhưng tôi, tôi không dám ra mặt, trên người của anh bị thương rất nghiêm trọng, tôi đưa anh đến bệnh viện.” Kiều Nguyệt không giấu được áy náy, giọng điệu chân thành.
Thiếu niên lắc đầu, không nói gì.
Nhận ra được sự lạnh nhạt của anh, Kiều Nguyệt nhất thời không biết làm sao.
Chuyện này không liên quan gì đến cô, một cô gái nhỏ như cô không thể dũng cảm vì công lý, nhưng nhìn người thanh niên ngồi trên vũng máu, cô cảm thấy khó chịu.
Cô cắn chặt môi, phân vân không biết nên đi hay ở lại.
Anh đột nhiên nói: “Máu trên mặt đất không phải của tôi.”
Kiều Nguyệt có chút giật mình, không hiểu ý anh, “...... Hả?”
“Không cần đến bệnh viện.”
“Làm sao có thể làm như vậy!” Cô phản bác theo bản năng, chỉ vì quá trình thiếu niên bị đánh quá ác liệt, cô nhắm mắt lại như thể vẫn còn nghe thấy tiếng nắm đấm.
Người trước mặt đầy vết thương, đừng nói đến chuyện khác, trên trán có một lỗ thủng, Kiều Nguyệt đoán là bị vật nặng rơi trúng, dù đã lấy tay che lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu chảy giữa các ngón tay của anh.
Cô không phải là người hay lo chuyện bao đồng, nhưng không biết tại sao đêm nay, cô đứng cạnh thiếu niên thì không muốn đi, nhất là khi thấy anh ôm trán, run rẩy đứng dậy, bước ra ngoài với đôi chân què......
Trên mặt đất, tuyết chưa tan, mặt đường trượt nghiêm trọng.
Kiều Nguyệt không cam lòng, lại nói: “Anh không muốn đến bệnh viện, vậy đến hiệu thuốc mua một ít thuốc.”
Anh quay đầu lại, cố gắng vẽ ra một nụ cười ảm đạm: “Không cần, tôi không sao.”
Trong đêm khuya thanh vắng, sự chú ý của Kiều Nguyệt đều đổ dồn vào thiếu niên, dễ dàng bắt gặp sự cô đơn ẩn hiện trong giọng điệu của anh, trong lòng cô co rút dữ dội.
Cô lon ton chạy tới trước mặt anh, giọng điệu không khỏi nghi ngờ: “Trước mặt anh có một hiệu thuốc, lúc tôi đến còn mở cửa, đến đó xử lý vết thương cho anh.”
Kiều Nguyệt duỗi tay ra, muốn đặt bên hông anh, đỡ lấy anh, không ngờ vết thương của anh lại nghiêm trọng, đi về phía trước nửa bước thì nghiêng người về phía mặt đất, may mà Kiều Nguyệt đỡ anh ở bên cạnh.
Anh nói: “Cảm ơn.” Giọng anh trầm và khàn, như thể đang khóc.
Kiều Nguyệt nhanh chóng liếc nhìn anh, cô thấy hai mắt anh đỏ hoe đầy vết thương, rất đáng thương, vội vàng nói: “Không cần cảm ơn.”
Anh cười không nói thêm nữa, đứng thẳng dậy đi về phía trước, lại bắt đầu lắc lư, thấy anh sắp ngã xuống đất, Kiều Nguyệt vội vàng bước tới, giữ chặt cánh tay anh, để nửa người của anh tựa vào ngực cô.
“Em đỡ anh đi.”
Thiếu niên không nói gì, để cô đỡ, phần lớn sức lực đè lên đôi vai gầy của cô.
Hạt máu trên trán tụ lại, từ trên mặt sườn lăn xuống, rơi xuống khóe miệng, bị động tác liếm môi của anh đưa vào trong lưỡi, mùi thơm lập tức lan tỏa.
Khoảng tối trong mắt càng tối.
Bàn chân giẫm trên tuyết không ngừng kêu cọt kẹt, gió đêm lạnh buốt đến thấu xương, giữa khuỷu tay áo lông vũ dày cộp, nhưng có chút ấm áp nhàn nhạt.
Kiều Nguyệt đến hiệu thuốc để mua thuốc đỏ băng gạc, anh không muốn đi vào, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể mua tất cả các loại thuốc, ở bên ngoài băng bó đơn giản bên ngoài cho anh.
Anh nói đúng, mặc dù có nhiều vết thương trên người nhưng đều là vết thương bên ngoài, trông rất đáng sợ, đặc biệt có rất nhiều vết bầm, ngoại trừ vết máu trên trán anh thì không có gì thực sự nghiêm trọng.
Kiều Nguyệt chưa từng chữa trị vết thương cho ai nên động tác cẩn thận, khi thuốc sát trùng đổ trên người anh, cô cảm thấy đau, nhưng thiếu niên không nói lời nào mà cúi đầu xuống, ngoại trừ tấm lưng hơi run và đôi mắt càng ngày càng đỏ.
Điều này khiến Kiều Nguyệt cảm thấy anh còn đáng thương hơn.
Anh không chỉ bị hai tên lưu manh kia tống tiền mà còn bị đánh dã man, toàn than đầy vết thương, đau đến không nói ra được, chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Sự đồng cảm của cô được khơi dậy một cách triệt để.
“Em cố gắng nhẹ hơn một chút, anh đau thì nói cho em biết,“ Cô ấn tăm bông lên trán anh để cầm máu, thấy khuôn mặt anh trở nên trắng bệch, sợ hãi nói: “Vẫn nên đến bệnh viện, bác sĩ có chuyên môn, em......”
Anh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Không đi có được không? Vết thương của tôi không sao rồi, nếu em không dám, tôi sẽ tự mình đi, cảm ơn em rất nhiều vì buỗi tối hôm nay.”
Làm sao có thể để cho anh tự mình làm? Kiều Nguyệt nói: “Em vẫn nên đi.”
Thật vất vả mọi vết thương trên người đều được xử lý xong, vết máu trên trán cũng bị buộc lại bằng băng gạc, Kiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Hai người họ lúc này đang ngồi ở cửa hiệu thuốc.
Kiều Nguyệt đã lạnh đến không chịu nổi, cô thu tay vào trong ống tay áo, cọ gò má lạnh buốt vào khăn quàng cổ, thấy anh vẫn ngồi trên bậc thềm, cô nhắc nhở: “Những vết thương này không thể gặp nước, lúc ăn cơm phải chú ý, sau này anh không nên đến đây một mình vào buổi tối, không an toàn, bây giờ đã khuya, trên người anh có thương tích không thể gặp gió, mau về nhà đi.”
Anh ngồi ở đầu bậc thang, cúi đầu bất động, nghe lời Kiều Nguyệt nói, mới chậm rãi nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như đêm lạnh, khuôn mặt lốm đốm máu, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt.
Kiều Nguyệt đứng ở bậc thang, cúi nửa người.
Ánh sáng rực rỡ của hiệu thuốc chiếu xuyên qua tấm kính xung quanh cô, trong nháy mắt hiện lên vẻ mệt mỏi trong mắt cô, tim anh chùng xuống, nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, lại bay đi.
Anh chậm rãi đứng dậy, đi xuống vài bước, nhìn thẳng vào cô: “Tôi đã nhớ những gì em đã nói, không đụng nước, chú ý chế độ ăn uống, vết thương không được gặp gió.”
Kiều Nguyệt sững sờ nhìn chằm chằm vào anh, đặc biệt là đôi mắt vẫn đen như mực, sâu thẳm như xoáy nước, trong lòng có chút khó chịu, ánh mắt rơi tự do, trong lòng có chút không tự nhiên, không dám nhìn anh, chỉ gật đầu.
Anh nhìn Kiều Nguyệt chằm chằm một lúc, mới rút lại ánh mắt, “Tôi đưa em về nhà.”
Kiều Nguyệt vội nói: “Không cần, nhà em ở gần đây, mấy bước nữa là tới, trên người anh còn có vết thương, mau trở về đi.”
“Cố gắng vài bước, em về nhà muộn như vậy là do tôi, theo lẽ tôi nên đưa em về nhà, đừng nói nữa” Anh cười bất lực, “Em là con gái mà đi dạo một mình vào buổi tối, tôi thật sự không yên tâm.”
Giọng điệu của anh nhiệt tình và chân thành.
Có lẽ là vì đêm nay cô đã giúp anh nên trong lòng anh rất cảm kích.
Anh còn bị thương, chưa thể đi lại vững vàng, rõ ràng sợ hãi nhưng nhất quyết đưa cô về nhà, thật là một người tử tế. Kiều Nguyệt nghĩ thầm trong lòng.:,,.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đồng ý với mình, đừng vỗ béo được không? Thuận tiện sưu tầm một số quyển sách QvQ