“-- Dừng tay!! Không muốn...Van cầu anh, buông tha cho tôi, buông tha tôi...“.
Trong đoạn phim một nam nhân trần trụi, bị che hai mắt, hai tay bị trói ra đằng sau. Đang bị một nam nhân khác đè lên bàn, gục lên gục xuống đang thực hành cực hình. Ống kính quay chụp chỉ tới phần eo, càng đi xuống địa phương nhạy cảm lại không nhìn thấy, mà từ việc va chạm kịch liệt đến lay động bàn, cũng không khó để suy đoán ra hai nhân vật chính đang làm những gì.
Rất hiển nhiên, đối phương là bị ép buộc.
Toàn bộ đoạn phim tràn ngập cảnh va chạm đến nỗi nam nhân kia bi thương gào khóc, không có bất kỳ tình cảm hay ám muội gì cả, chỉ có hành động bạo lực nguyên thủy. Đây không phải một bộ phim quay có hậu trường hẳn hoi, cũng không phải phim tình cảm chiếu trên mạng, mà là hồi chân thật nhất về cường bạo.
Hình ảnh cuối cùng biến mất trước khi kết thúc đoạn phim,tên bắt cóc đối với nam nhân bị cường bạo kia cương quyết đem đầu cậu hướng về ống kính, đó là một gương mặt thường xuất hiện với ánh hào quang trước màn ảnh, suất khí tuấn tú, từng nổi danh tạp chí bình chọn 100 người đẹp trai nhất Châu Á.
Nhìn thấy khuôn mặt này, quản lý ban nãy trong lòng cảm thấy có chút may mắn rốt cục hoàn toàn bị hủy. Hắn dùng tay che mặt, lòng trầm xuống, ý niệm hiện lên đầu tiên trong đầu gã, chính là xong rồi.
Trong đoạn phim cường bạo kia, chính là vị ảnh đế trẻ nhất hiện tại, Lâm Thịnh.
_____________
Sau ba tháng, tất cả các hãng quảng cáo cậu làm đại diện toàn bộ đều bỏ cũ thay mới. Người cũ bị sa thải, người mới lần lượt tiến vào bổ sung, nam thần một đời bay lên không xuất thế.
Trước khi sự kiện đó phát sinh, Lâm Thịnh không thể nghi ngờ gì chính là nam thần đang toả sáng nhất. Cậu mặc dù là diễn viên, nhưng bởi vì sở hữu một vẻ bề ngoài xuất chúng, bởi vậy được truyền thông và các hãng quảng cái sủng ái vô cùng, vì vậy lúc rãnh rỗi ở đoàn phim cậu cũng tiếp nhận phỏng vấn. Tại thời kì đỉnh cao, tùy ý lướt mạng cũng có thể nhìn thấy ảnh phỏng vấn của cậu, thậm chí là trên tivi, đều tại truyền thông cứ phát tin tức về cậu.
Nhưng bây giờ, công ty chủ quản cứ như là đang che đậy cậu, cấp cho Lâm Thịnh một khoảng thời gian nghỉ phép dài, cũng ngay trong đêm công ty đã đổi phát ngôn viên mới, ý đồ đem bê bối che giấu đi. Dù sao minh tinh trọng nhất là danh tiếng cùng hình tượng, lực sát thương của dư luận càng không thể đùa, có thể chân chính triệt để hủy diệt một người.
Kỳ thực ban đầu chuyện xảy ra, quản lý cũng phi thường tận tâm tận lực, gã cực lực đem sự tình kia đè xuống. Đồng thời, cũng tích cực điều tra kẻ bắt cóc Lâm Thịnh cùng kẻ giựt dây phía sau, đem người cứu trở về. Dù sao đoạn phim kia của Lâm Thịnh chỉ gửi về công ty thôi, không có công khai ra ngoài. Mà kẻ xấu chỉ có mục đích là nhắc nhở, cũng không tính thực sự sẽ giết con tin.
Nhưng ngay tại lúc gã cùng Lâm Thịnh đi báo cảnh sát, không biết phân đoạn ngay chỗ nào xảy ra sai xót, tin tức lại bị rò rỉ ra đến tay ký giả truyền thông, lúc này mới bị công khai. Kể cả đoạn phim kia cũng trắng trợn lưu truyền trên mạng.
Vì vậy Lâm Thịnh triệt để sụp đổ, đi bác sĩ tâm lý trị liệu một quãng thời gian dài cậu cũng chẳng thấy tốt hơn.
Cũng mãi cho đến lúc gần đây nhất, cậu mới có đủ bình tĩnh để đối mặt với chuyện này.
Lâm Thịnh từ chỗ bác sĩ đi ra, nhận được điện thoại từ trợ lý Tiểu Tứ. Tiểu Tứ ở công ty là trợ lý của cậu, mười tám tuổi đã bắt đầu làm công việc này, vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu, là người trung thành và thành thật. Ở bên cậu càng trung thành tuyệt đối. Chớp mắt một cái Tiểu Tứ đã theo cậu năm năm.
Trong điện thoại Tiểu Tứ hỏi:“ Thịnh ca, anh đang ở đâu vậy?“.
Lâm Thịnh:“ Đang trên đường chuẩn bị trở về“.
“Vậy anh có muốn em qua đón anh không?“.
Lâm Thịnh nghe tiểu trợ lý ấp úng, liền biết đã có chuyện, liền hỏi:“Không cần, làm sao vậy?“.
“Cái kia...” Tiểu Tứ do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói” Công ty bên kia, sắp xếp em đi gặp một người mới“.
Lâm Thịnh trầm mặc một hồi, nghĩ thầm, vẫn phải tới.
Từ sau khi chuyện kia phát sinh, Lâm Thịnh liền không có lịch trình mới, mà công ty cũng cân nhắc đến tình hình tâm lý của cậu bởi vậy vẫn là để trợ lý Tiểu Tứ ở bên cạnh bồi cậu. Chỉ có điều cách đây ba tháng, lúc những lời đồn dần yên ắng, ý tứ của công ty mơ hồ muốn đem Tiểu Tứ gọi về.
Tiểu Tứ thấy Lâm Thịnh không nói gì thêm, trong lòng cũng sốt ruột,vội vàng xin lỗi:“ Xin lỗi, Thịnh ca... An bài của công ty, em...“.
Lâm Thịnh không lên tiếng mà chỉ thở dài một hơi, rồi lên tiếng:“ Cậu đi đi, tôi không sao“.
Sau khi tiến vào giới giải trí, so với bất kì ai Lâm Thịnh hiểu rõ hiện thực. Vô luận quan hệ của bọn họ lại tốt lên, Tiểu Tứ vẫn là người của công ty, không thể vì mình mà bỏ đi kế sinh nhai. Mà chính mình trong tình huống trước mắt có thể là cả tương lai cũng không cách nào đi diễn nữa. Lúc trước công ty chủ quản coi trọng cậu, ký hợp đồng đến 10 năm, hiện tại mới chỉ qua một nửa. Nói thế nào cũng đều là công ty thiệt thòi, Lâm Thịnh căn bản không có tính toán đứng lên. Cho nên là trợ lý của cậu cũng sẽ sớm có một ngày rời đi.
Tiểu Tứ tỉ mỉ nghe giọng điệu của Lâm Thịnh trong điện thoại, thấy cậu tựa hồ không tức giận, lúc này mới hỏi:“ Bác sĩ nói thế nào?“.
“Vẫn là như cũ“. Lâm Thịnh nghe ra sự bất đắc dĩ trong ngữ điệu của mình.
Sau khi bắt đầu tâm lý trị liệu, tình huống của cậu không dễ chịu chút nào. Cậu sợ bóng tối, sợ sệt việc người khác đụng chạm, sợ nhất chính là ở một mình với nam nhân khác, mặc dù đối phương là người quen cũng không được
Bác sĩ từng nói, đó là biến chứng của chấn thương, cũng là từ đáy lòng cậu không tín nhiệm bất kỳ ai.
Bác sĩ tâm lý lại hỏi:“ Cậu lẽ nào không có tin tưởng bất kì ai sao?“.
Lâm Thịnh muốn lắc đầu. Ba mẹ cậu mất khi cậu còn nhỏ, cậu được viện mồ côi nuôi lớn. Nếu như không phải vì vậy, thời trung học cậu cũng sẽ không bỏ học mà lựa chọn sự nghiệp.
Bác sĩ đem bộ dáng chần chừ của cậu thu vào mắt, nói:“ Cậu là người thông minh, tôi nói thẳng. Cậu bây giờ đem trái tim của mình phong bế, như vậy trị liệu cho dù bao lâu cũng không có hiệu quả. Nếu hiện tại cảm thấy bất mãn, cậu không ngại thì thử đổi hoàn cảnh sinh hoạt xem một chút đi“.
“Coi như du lịch, đi đi tới. Nếu như cậu có người mong đợi, hay nơi muốn đi vậy thì càng tốt“.
Lâm Thịnh muốn nói hắn chẳng có sự trông đợi gì, nhưng chẳng biết gì sao lại không phản bác.
Tất cả mọi người đều ngóng trông sự vật tốt đẹp, thuần túy. Đặc biệt là sau khi đã mất đi gì đó...
Vừa nghĩ tới người kia, Lâm Thịnh cũng có chút hoài niệm khi đó. Cậu đã có chút không nhớ ra Mạc Thông bộ dáng thế nào, mà lại nhớ tới thời điểm ở cùng hắn. Có một loại cảm giác làm người ta yên tâm.
Cậu đột nhiên có tư tưởng trở về để xem bộ dáng của hắn thế nào rồi. Nếu như là hắn, có lẽ sẽ không dùng ánh mắt khác thường đối xử cùng mình.
__________
Kemm: trời ơi chương đầu tiên dài xỉuuu