Sau Khi Bị Cường Bạo

Chương 2: Chương 2: Trở về




Lâm Thịnh nghĩ không sai, quản lý và trợ lý của cậu sau đó quả nhiên đều bị công ty dùng các loại cớ điều đi.

Cậu bình tĩnh tiếp thu hết tất cả những chuyện này.

Mấy ngày sau, cậu chủ động đến công ty giải quyết hợp đồng. Tuy rằng gặp chuyện như vậy, nhưng cậu vẫn cũng là người có sĩ diện, cùng với bị ghẻ lạnh còn không bằng trực tiếp thẳng thắn.

Nghệ sĩ đơn phương chấm dứt hợp đồng, theo lý thuyết là phải bồi thường tiền. Nhưng công ty không có dựa vào chuyện này làm khó cậu, thậm chí còn thanh toán cho cậu một khoản tiền xem như thù lao.

Lâm Thịnh biết đây là biết đây chính là công ty muốn chia tay trong yên bình, cậu cũng không có ý muốn từ chối. Dù sao, cậu có khả năng cả đời sau này cũng sẽ không đi trên con đường này nữa.

Cuộc đời đi diễn của cậu chấm dứt tại đây.

Cậu trở lại căn phòng công ty thuê cho cậu để thu thập hành lý. Cậu còn nhớ lúc mới vừa chuyển đến đây, tràn đầy trong người là hoài bão cùng lý tưởng, sau đó nhân khí ngày càng tốt, cậu bắt đầu xem trọng vật chất và tiếng tăm. Trong lúc vô tình đắc tội rất nhiều người, vì vậy mới rơi vào kết cục bị người ta trả thù...

Cậu lắc đầu một cái, hít thật sâu một hơi, để cho mình dừng lại những suy nghĩ ấy. Nhiều lần hít sâu xong, Lâm Thịnh mới tiếp tục thu dọn hành lý.

Trong thời gian này vương chỉnh tề* cùng Tiểu Tứ đều lục đục gọi điện cho cậu, nghe dự định của Lâm Thịnh xong, cũng chỉ có thể nói chút lời an ủi. Bọn họ cũng đã bắt đầu công việc mới, Lâm Thịnh rời đi quá bất ngờ, bọn họ thật sự tìm không ra thời gian để đến đưa cậu đi.

*Chương trước mình ghi cụm từ này lại thành”quản lý” nhưng mình ko rõ đây có phải một người ko. Vì trong QT thì có chỗ dùng từ”người môi giới“.

Lâm Thịnh nói:“Không sao, lúc đầu cũng là tôi một mình đến nơi này“.

Vương chỉnh tề ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một hồi, mới hỏi:“Cậu định đi đâu?“.

“Về nhà, nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp vậy“. Nhà trong miệng của Lâm Thịnh không phải là viện mồ côi, mà là nơi cậu đã học cấp 3 cùng làm công bán thời gian, ở bên ngoài thuê một gian nhà cũ. Nếu như không phải là thời điểm đang đi làm trùng hợp được một vị đạo diễn nhìn trúng, cậu cũng đã không có cơ hội tiến vào vòng giải trí. Lúc đó, cậu từ cái nơi địa phương nông thôn xa xôi, bước vào thành thị, lại chưa nghĩ tới sẽ có một ngày quay trở về. Câu suy nghĩ một hồi, lại nói:“Có thể sẽ không trở lại nữa...“.

“Kia...“. Vương chỉnh tề muốn hỏi việc chữa trị của cậu làm sao bây giờ, mà lời nói kia đã đến miệng cuối cùng vẫn bị gã nuốt xuống. Rời xa nơi làm cho cậu thương tích đầy mình, có lẽ đó mới là việc tốt nhất. Hết thảy những lời muốn nói của gã cuối cùng vẫn là biến thành bốn chữ:“ Hảo hảo bảo trọng“.

“Tôi biết rồi“.

Tắt điện thoại xong, Lâm Thịnh một thân một mình rời khỏi nơi này.(ಥ_ಥ)

Cậu không có cách cùng người xa lạ ở chung một chỗ, vì thế ba tháng qua đều chỉ có thể sử dụng phương tiện công cộng để đi lại. . ngôn tình sủng

Tuy nói trở lại chỉ là nhất thời kích động, cậu cũng không xác định Mạc Thông có còn ở nơi đó hay không. Bọn họ lúc trung học quan hệ rất tốt, không sai. Mà dù sao cũng đã năm năm không có liên lạc.

Tại sao không liên lạc? Hình như cậu là người đơn phương cắt đứt liên lạc.

Mạc Thông thời điểm bắt đầu còn có thể gọi điện thoại đến, cho đến một ngày người nhận điện thoại biến thành người quản lý hay trợ lý. Mạc Thông liền không tiếp tục điện nữa. Mà Lâm Thịnh khi đó vừa mới nổi tiếng, chính là thời điểm quay phim bận rộn nhất, liền chưa hề nghĩ đến sẽ chủ động gọi điện cho đối phương. Vì thế ngày một trì hoãn, hai người liền cắt đứt liên hệ.

Số điện thoại của Mạc Thông đến bây giờ còn lẳng lặng nằm trong di động của cậu, Lâm Thịnh không biết Mạc Thông có đổi số điện thoại* hay không, cậu không dám gọi cũng không có tư cách gọi.

*Nguyên văn QT là”quá hào” mình ko tìm thấy nghĩa của nó ai biết thì sửa giúp mình nhéeee.

Lâm Thịnh lên tàu hoả, tại điểm đến có để mấy cái thời điểm, ngủ một giấc là tới.

Sau khi phát sinh sự kiện kia, cậu trường kỳ mất ngủ, có người khác tại thời điểm ấy sẽ không cách nào ngủ say, hiện tại cũng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Nhưng khi nghe thấy âm thanh tàu hoả chuyển động, cậu mơ hồ nhớ lại những ngày tháng cấp 3 ấy.

Năm đó, Lâm Thịnh mười tám tuổi, tại thời điểm tốt nghiệp, cậu đứng đối diện Mạc Thông nói:“Tôi không lên đại học, tôi muốn rời khỏi nơi này“.

Cậu đã quên mất biểu tỉnh lúc đó của Mạc Thông là gì, chỉ nghe đối phương hỏi:“Đi nơi nào?“.

“Tôi muốn tiến vào giới giải trí“. Lâm Thịnh đến bây giờ vẫn chưa quên chính mình lúc nói những lời kia khẩu khí kiên định đến mức nào, cậu lại như đối với tương lai ôm ấp hi vọng giống như những thiếu niên khác, lên kế hoạch cho một cuộc sống tốt đẹp, chờ lúc cậu phục hồi tinh thần, đã tự nhiên nhiên nói một tràng. Đại khái vì che giấu lúng túng, liền thuận miệng hỏi:“Cậu thì sao? Sau này dự định làm gì?“.

Mạc Thông:“Tôi sẽ ở lại chỗ này“.

“Tại sao?“. Lúc đó Lâm Thịnh không thể nào lý giải được, cái tuổi tác như bọn họ, tất cả mọi người đều ở ngoài lang bạt. Làm gì có người nào nguyện ý lưu lại nơi địa phương hẻo lánh này.

Mạc Thông khi đó chỉ cười, không hề trả lời.

Lâm Thịnh thấy hắn không muốn nói, cũng không hỏi tới nữa, chỉ là nói đùa:“Như vậy cũng tốt, sau đó tôi cũng có thể thường tới thăm cậu“.

Khi đó Mạc Thông nở nụ cười, dùng giọng đặc biệt nghiêm túc đáp lại:“Được, tôi chờ cậu trở lại“.

Lâm Thịnh lúc đó thật sự cảm thấy đây là một câu chuyện cười, cũng không có nghiêm túc nghĩ, cậu thậm chí đã sớm đem nó quên lãng. Cho nên xưa nay liền không xem nó là sự thật. Mà vào đúng lúc này, đoạn hồi ức này lại cứ rõ ràng như thế mà hiện lên.

Cậu không thể phủ nhận, sau khi trải qua chuyện đau khổ hắn vẫn có ý muốn từ một người nào hoặc chuyện nào đó tìm một chút ấm áp. Đây đại khái là bản năng cầu sinh. Cậu từng có ý nghĩ muốn tự sát, nhưng lại vẫn như cũ hi vọng sống tiếp.

Thời điểm Lâm Thịnh mở mắt ra, tàu hoả đã đến trạm.

______

Năm năm sau, nơi này cùng lúc trước đã không giống nhau. Trạm xe tân trang lại toàn bộ, trở nên hiện đại.

Lâm Thịnh đứng ở trong đại sảnh của nhà xe, không cảm thấy bất kì vui sướng nào, chỉ có kinh hoảng cùng mờ mịt.

Sự vật đều theo ngoại vật biến thiên mà thay đổi.

Mà cậu bắt đầu không dám xác định, Mạc Thông có còn là Mạc Thông trong quá khứ nữa hay không? Nếu như hắn cũng biết chuyện này.

Sợ hãi đột nhiên xông lên đầu, Lâm Thịnh ngay lập tức khiếp đảm đi lên, tuy nói đến là nhất thời kích động, nhưng cậu cũng đang bắt đầu suy nghĩ phải rời đi. Chỉ là sau khi rời đi, cậu sẽ còn có thể đi chỗ nào?.

Liền tại lúc này, nhân viên của trạm xe như là phát hiện tình huống khác thường của cậu, nhanh chân hướng cậu đi tới:“Tiên sinh, ngài không sao chứ?“.

Lâm Thịnh sợ sệt người khác đụng chạm mình, liền ngẩng đầu lên trước nhìn về đối phương. Hắn tuy rằng một thời gian không đóng phim nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn xuất sắc.

Mặc dù cách kính râm và khẩu trang, nhân viên vẫn bị cậu toả ra khí thế người sống chớ gần làm chi dừng lại, nhưng vẫn lễ phép hỏi lần nữa:“Tiên sinh, ngài làm sao vậy?“.

Lâm Thịnh miễn cưỡng đè xuống cảm giác không thoải mái, trả lời:“Cảm ơn, tôi không sao“. Cậu suy nghĩ một chút, rồi hỏi:“Cậu là dân bản xứ sao?“.

“Phải, cậu cũng vậy sao?“.

Lâm Thịnh qua loa ừ một tiếng.

Người kia sau nghe vậy thì luyên thuyên không dứt”Chuyến này là anh về nhà đi? Nơi này là chỗ đứng, mặc dù trạm xe tân trang, bình thường cũng không có bao nhiêu khách, chỉ có người trẻ tuổi các anh thỉnh thoảng là về thăm nhà thôi“.

“Vậy cậu... Có nghe qua Mạc Thông người này không?“. Lâm Thịnh kỳ thực đã sinh lòng hoảng sợ, tựa hồ chỉ mong nhận được câu phủ định là cậu sẽ chạy khỏi nơi này. Cậu cũng biết, tìm một người tùy tiện hỏi như vậy thì hơi không công bằng. Nơi này tuy rằng không lớn, nhưng không thể mỗi người đều biết. Nói cho cùng cậu chỉ là tìm cớ trốn tránh.

Người này cũng sửng sốt một chút, cư nhiên hỏi ngược lại:“Anh là nói Mạc lão sư“.

Lão sư?.

Lâm Thịnh như bắt được mấu chốt, nhanh chóng ngẩng đầu liếc hắn.

Người kia cười nói:“Dù sao cái họ này không thông thường, nguyện ý lưu lại người trẻ tuổi liền...“.

Phía sau người nọ nói thêm gì nữa, Lâm Thịnh đã không còn nghe nổi nữa. Trong lòng chỉ có một nghi vấn:“Cậu biết... Hắn ở đâu không?“.

Lâm Thịnh theo địa chỉ người kia đưa mà đi tới.

Cậu không nghĩ tới, Mạc Thông cư nhiên thật sự ở nơi này. Lúc cấp 3, Mạc Thông bởi vì có chuyện với gia đình nên đã dọn ra sống riêng, tình cờ Lâm Thịnh sẽ ghé qua chơi. Có lẽ vì hai người đều một thân một mình, nên hai người trở thành bạn tốt.

Chỉ là bất quá bây giờ phòng cũ đã được tân trang, mang theo không khí cổ điển, ở phòng có một cảm giác hoài niệm, làm người ta khó giải thích được.

Lâm Thịnh ngơ ngác nhìn. Kỳ thực cậu căn bản không nghĩ gì nhiều, liền thuận tâm ý đến nơi này. Tự nói với mình chỉ liếc mắt nhìn, xác nhận Mạc Thông hiện tại thế nào rồi liền dự định rời đi.

Mà bất tri bất giác, cậu đã đứng hồi lâu. Mãi đến tận phía sau đột nhiên có người gọi tên cậu:“Lâm Thịnh?“.

Lâm Thịnh nghe thấy thanh âm kia, bỗng nhiên quay đầu đi.

Thời khắc này, Mạc Thông trong ký ức của cậu bỗng trở nên rõ ràng, cũng cùng người trước mắt chồng vào nhau. Thiếu niên lớn lên so với cậu còn cao hơn, mặt mày thâm thúy, thần thái ôn hòa.

Dáng dấp của Mạc Thông cùng hắn trong ký ức Lâm Thịnh cũng cách nhau không xa. Chỉ có điều ngày xưa thiếu niên nhanh nhẹn, hiện tại đã trưởng thành thành một đại soái ca.

_____________

Kemm: bé tưởng chỉ có chương 1 dài ai dè chương 2 dài gấp đôi=))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.