Đến sáng sớm, vùng này cuối cùng cũng có điện.
Hôm nay Mạc Thông xin nghỉ ở trường học vì hắn cả đêm không ngủ, cũng là bởi vì vết thương của hắn chỉ mới xử lí tạm thời mà thôi, nên hôm nay phải đến bệnh viện một chuyến, đem các mảnh vỡ có khả năng sót lại đều dọn sạch sẽ hết.
Bên ngoài hiện tại vẫn còn mưa, Mạc Thông vốn định để Lâm Thịnh ở nhà, nhưng Lâm Thịnh cư nhiên mở miệng muốn đi theo.
Mạc Thông liếc nhìn cậu, khuyên nhủ: “Bên ngoài trời vẫn còn mưa, qua lại một chuyến không tránh khỏi sẽ bị ướt, cậu nên ở nhà đi.” Hắn đại khái cho là Lâm Thịnh sợ ở nhà một mình, liền bồi thêm câu: “Đừng lo lắng, tôi sẽ trở về ngay.”
Lâm Thịnh lại nói: “Cậu cũng biết vết thương của cậu không thể đụng nước. Trời mưa lớn như vậy, tôi...” Cậu trước kia có thể thuận lợi nói ra những lời nói quan tâm, mà hiện tại lại vì một số nguyên nhân mà trở nên do dự: “Tôi không yên lòng.”
Biết rõ ràng Lâm Thịnh không có ý đó, nhưng Mạc Thông vẫn sửng sốt một hồi. Hắn cả đêm cũng không thể nào quên Lâm Thịnh ở trong ngực mình đã run rẩy đến mức nào, hắn hy vọng có thể bảo vệ cậu.
Hắn biết tối hôm qua là sự cố ngoài ý muốn, lần này là ngẫu nhiên để hắn biết được, về sau hắn không ở bên cạnh Lâm Thịnh, cậu một mình phải đối mặt thế nào đây?
Mạc Thông suy tư cả đêm, không nghĩ ra được gì nhưng lại có chút dao động. Hắn cơ hồ chút nữa đã từ bỏ hàng rào cuối cùng bên đường biên ngang, cái gì cũng không quản trực tiếp nói cho cậu biết, có thể sẽ bị cự tuyệt, ít nhất hắn không cần nhịn cực khổ như vậy, cũng có thể đối xử tốt hơn với cậu. Mà cuối cùng lý trí mạnh mẽ của hắn đã đè xuống cảm giác kích động này.
Bởi vì Lâm Thịnh đang ngủ. Đây là đánh giá của hắn, hắn lần đầu tiên nhìn thấy người này mang theo biểu tình an ổn mà ngủ.
REUP LÀ