Sau khi trở về từ bệnh viện, bầu không khí giữa hai người liền trở nên kì quái. May là còn có Meo Meo, làm cho lúc bọn họ ở chung cũng không đến nỗi trở nên quá mức lúng túng.
Tối qua lúc cúp điện, Meo Meo bị âm thanh hù doạ, nó trốn ở trên tủ sách không chịu xuống dưới. Mãi cho đến khi Mạc Thông mở ra nguồn điện dự bị, nó vẫn nằm ở trên nhìn hai người, gọi nó đều vô dụng. Đông vật nhỏ không giống nhân loại phức tạp như vậy, thời điểm bị kinh sợ, sẽ trực tiếp làm theo bản năng.
Thời điểm lần đầu Mạc Thông gặp nó trong mưa, cảm thấy nó nhìn con người cực độ đề phòng, rồi lại không khỏi làm người cảm thấy nó vô cùng đáng thương, nó vẫn khát vọng được con người yêu thương. Hắn khi đó không khỏi nghĩ, con mèo này rất giống Lâm Thịnh, có thể nghĩ như vậy chỉ có một mình hắn mà thôi. Cũng bởi vì khó mà giải thích được ý nghĩ này, hắn đột nhiên cảm thấy không thể nào không quản, liền thẳng thắn đem nó về nhà.
Mà tiểu quất miêu như đã sớm quên mất chuyện tới hôm qua, lại như trước kia bắt đầu nhảy nhót tưng bừng. Nó ở nhà đợi một ngày, giống như vì cô đơn nên giờ khắc này nhìn thấy chủ nhân trở về liền không nhịn được mà tiến lên cọ cọ.
Lâm Thịnh nhìn thấy dáng dấp Mạc Thông vuốt ve Meo Meo, không khỏi cảm thấy không dễ chịu.
Sau bữa cơm tối, Lâm Thịnh cũng không có ý định đi về phòng ngủ như thường lệ, mà tựa hồ như vẫn còn nhớ lời bác sĩ căn dặn, ở lại phòng khách giết thời gian.
Mạc Thông cũng phát hiện.
Tuy rằng hắn đối với Lâm Thịnh sau chuyện này là tự mình biết mình, Lâm Thịnh cũng không lại ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đối với hình thức ở chung của hai người, lại không có tương đối nhẹ nhàng.
Mạc Thông biết cậu không muốn đề cập đến chuyện này, hắn cũng ăn ý mà ngậm miệng không nói. Hắn thấy bộ dáng có chút đứng ngồi không yên của Lâm Thịnh, vẫn là mở miệng: “Đi ngủ sớm chút đi, buổi tối tôi sẽ tự mình chú ý, không cần lo lắng.”
Lâm Thịnh liếc hắn một cái, tuy rằng không quá tán thành, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Mạc Thông sợ mình sẽ đổi ý, mang theo thái độ khác thường trở về phòng rất sớm, chỉ còn lại Lâm Thịnh ngồi một mình ở phòng khách.
Meo Meo theo Mạc Thông trở về phòng, được một lúc lại chạy ra, nó không thể làm gì khác hơn mà ở bên chân Lâm Thịnh nũng nịu kêu, một bộ dáng ngoan ngoãn lấy lòng, như là sợ sẽ bị đuổi ra khỏi phòng lần nữa.
Lâm Thịnh nhất thời không nhịn được, đi đến vò đầu Meo Meo.
Nửa đêm, Mạc Thông quả nhiên phát sốt. Hắn cũng ngủ không ngon, bắt đầu cảm thấy khó chịu, cũng đứt quãng mà tỉnh lại nhiều lần. Hắn nhớ tới có thuốc ở đầu giường, mà đại khái là thức đêm hắn lại nghĩ nhiều về quan hệ của cả hai, hắn cảm thấy cực kì mệt mỏi, thân thể không thể làm được gì.
Hắn nghĩ sẽ nằm nghỉ ngơi một chút, chờ hơi khôi phục, hắn sẽ bò dậy. Mà vừa lúc đó, cửa phòng hắn đột nhiên bị mở từ bên ngoài.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WATTPAD: kimmiedayy
Lâm Thịnh lo lắng tình huống của hắn, cho nên nửa đêm sờ soạng đi vào đây.
Mạc Thông nghe thấy tiếng bước chân, ở trong lòng thở dài một hơi, hắn không muốn Lâm Thịnh cảm thấy lúng túng, nên hắn thẳng thắn nhắm mắt giả bộ ngủ.
Lâm Thịnh từ từ đi đến trước mặt Mạc Thông, có chút do dự đưa tay ra, như là muốn xem thử nhiệt độ trên trả của hắn thế nào. Tuy rằng Mạc Thông nhắm mắt, nhưng hắn có thể cảm giác được Lâm Thịnh vẫn đang đứng trước giường nhìn mình, hắn đại khái cũng biết cậu định làm gì, chỉ là đợi đã lâu, tay của đối phương lại chậm chạp không rơi xuống.
Đại khái là để bước vào căn phòng này đã dùng hết dũng khí mà Lâm Thịnh có.
Mạc Thông cũng không có bệnh gì đáng kể, nhưng hắn lo lắng Lâm Thịnh nửa đêm không ngủ mà lại xoắn xuýt vấn đề này. Hắn đang nghĩ cách để phá vỡ bầu không khí quẩn bách này, cái tay mang theo hơi lạnh kia từ từ rơi xuống, xoa trán của hắn, lại rất nhanh mà rời đi. Mặc dù chỉ là đụng chạm rất nhỏ, mà Lâm Thịnh xác thực cũng tìm tới hắn.
Mạc Thông kinh ngạc, đột nhiên mở mắt ra.
Thời điểm Lâm Thịnh đối diện với đôi mắt của hắn thì kinh hãi. Cậu liền lùi về sau mấy bước, cơ hồ là lùi đến góc tường, thấy Mạc Thông không có bất luận động tác gì, lúc này hơi có chút lúng túng: “Xin lỗi, đánh thức cậu sao? Tôi chỉ muốn...nhìn xem cậu có phát sốt hay không.”
Mạc Thông nặng nề nhìn cậu, không cách nào phủ nhận nội tâm mình không có chút cảm xúc nào.
Rõ ràng hắn dự định bọn họ sẽ làm bằng hữu cả đời, nhưng vẫn không ngăn nổi những lần Lâm Thịnh vô tình làm ra một vài hành động vô tâm, nội tâm mày lần đều cơ hồ muốn bật lên khát vọng chân chính.
Lâm Thịnh đột nhiên cảm giác được ánh mắt Mạc Thông thay đổi, vừa thâm trầm lại ngột ngạt. Đương lúc cậu đang nghiên cứu, người kia liền chớp mắt một cái, liền khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Mạc Thông giải vây thay cậu, hắn tự lấy tay sờ trán mình, hoàn toàn không đề cập đến sự việc ban nãy: “...Ưm, hình như có chút nóng.”
Lâm Thịnh sưngt sốt hồi lâu, mới nói tiếp: “Kia...để tôi đi nấu nước nóng.”
“Làm phiền cậu”
Chờ Lâm Thịnh ra khỏi phòng, Mạc Thông mới thở ra một hơi. Hắn không xác định được ban nãy Lâm Thịnh có nhận ra không. Mà bây giờ hắn có thể che giấu rất tốt, chỉ cần đối phương hơi chú ý, dần dần, sẽ có thời điểm lộ ra sơ hở. Dù sao hắn đơn phương một khoảng thời gian quá lâu, mấy tư tưởng từ bỏ vẫn là cứ không làm được.
Đêm này ngược lại cũng không có gì bất ngờ.
Lâm Thịnh nhìn thấy Mạc Thông uống thuốc hạ sốt xong, trở về phòng ngủ.
Cùng phiền não của Mạc Thông bất đồng, phiền não của Lâm Thịnh chính là, nên là làm sao duy trì cân bằng giữa hai người. Cậu biết rõ đêm nay nên để cho nó đi vào quá khứ, không nên cho Mạc Thông bất kì hy vọng nào, nhưng vẫn không chống cự được nỗi hổ thẹn kia trong lòng.
Vừa bắt đầu, cậu xác thực chỉ coi Lâm Thịnh là bạn tốt mà thôi, thậm chí còn hy vọng đối phương có thể giúp mình đi qua cơn sóng này. Mà không có cách nào phủ nhận, khi biết được tâm tư Mạc Thông, ý thức được cái giá hắn phải trả, cậu không có cách nào bình tĩnh đối đãi với hắn như trước đây.
Cậu có lẽ có chút rung động. Mà như vậy thì sao? Bọn họ căn bản không có khả năng ở cùng nhau.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WATTPAD: kimmiedayy
Mạc Thông đối với cậu càng tốt, sẽ chỉ làm cho câụ không cần báo đáp mà thôi (?).
Cậu hiện tại đã không thể tính là người bình thường, bất kể là tâm lý hay sinh lý...
Mạc Thông có thói quen dậy sớm để vận động, tố chất thân thể tốt, nên chời gần sáng hắn liền hạ sốt, làm việc và nghỉ ngơi liền khôi phục bình thường.
Mấy ngày sau, hắn dạy* xong, đang chuẩn bị trở về nhà. Hắn theo thói quen lấy điện thoại ra xem có tin tức chưa đọc hay không, trong lúc vô tình lướt tới một bài báo của một phóng viên viết báo dạo. Cấp trên đăng tấm ảnh Lâm Thịnh ở bệnh viện, chính là ngày hôm đó bọn họ cùng đi bệnh viện.
QT là học xong nhưng mình đổi lại cho thuận miệng hơn.
Lâm Thịnh tuy không xuất hiện trước ánh hào quang nữa, nhưng dù gì ngày xưa cũng là ảnh đế danh tiếng vẫn còn đó. Đặc biệt là sau khi phát sinh sự kiện kia, cũng có rất nhiều phóng viên dùng danh nghĩa quan tâm cùng đồng cảm, quấy rối cuôc sống yên tĩnh của cậu, để thỏa mãn sự tò mò của dân chúng. Lúc trước người quản lý sẽ chủ động giúp cậu đè những tin tức này xuống, mà Lâm Thịnh hiện tại đã lui về, chỉ có thể để những tin tức này tự nhiên ngầm lưu truyền.
Mạc Thông lướt nhanh qua nooii dụng, phát hiện bài báo naye hoàn toàn là bịa đặt, tiêu đề viết 'Ảnh đế hỏng mất, bị mắc bệnh tâm thần', mấy cái tiêu đề giật tít khiến người ta chú ý.
Trùng hợp chính là, Mạc Thông đi bệnh viện đó quả thật có khoa tâm thần, bác sĩ chính điều trị ở đó cũng có tiếng.
Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt, gọi Lâm Thịnh, nhưng vang hồi lâu vẫn không có người nhận.
Giờ khắc này hắn bất chấp mọi thủ, dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà.
_________________