Editor: vylethuy
Kim Tiêu Túy, là quán bar lớn nhất thành phố, nằm ở khu vực vàng son rải tiền.
Rất nhiều ngôi sao lớn trong giới điện ảnh, nhân vật mới nổi trong giới tài chính, đều sẽ mang theo tình nhân đến đó hội tụ. Thường xuyên qua lại, đây cũng đã trở thành địa điểm tốt nhất cho các cuộc đàm phán kinh doanh trong giới thượng lưu của thành phố.
Đương nhiên, kinh doanh là kinh doanh, nhưng kinh doanh cái gì thì không chắc chắn, mấy hạng mục kinh doanh vài trăm triệu, giao dịch giữa tiểu tình nhân và kim chủ, chẳng lẽ không phải kinh doanh sao?
Ở Kim Tiêu Túy này, hai loại kinh doanh này đều rất nhiều.
Thậm chí kim chủ chơi chán người trong tay rồi, trao đổi lẫn nhau tìm thứ vui, cũng là chuyện bình thường.
Cũng là vì điều này, Ninh Trí Viễn mới không bao giờ đưa Lâm Lộc đến tham dự những chỗ này, hắn là người có thói ở sạch. Đồ vật người khác đã đụng qua, hắn chưa bao giờ dùng. Chi dù gặp dịp thì chơi hắn đều cảm thấy ghê tởm, huống chi là người mình dưỡng bên cạnh, lại càng không ai có thể động vào được.
Lệ thường này của Ninh tổng, người quen biết với hắn đều biết.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, hôm nay, hắn lại tự phá lệ của chính mình.
Chiếc xe Bentley màu bạc dừng ở trước cửa Kim Tiêu Túy.
Một nhân viên phục vụ mặc áo bành tô cung kính kéo cửa ra, lại dẫn hai người vào ghế lô VIP. Lâm Lộc nơm nớp đi theo Ninh Trí Viễn. Nhìn thấy Ninh Trí Viễn, mọi người đều đứng lên, trên mặt tươi cười so với hoa cúc còn xán lạn hơn, phía trước phía sau ngăn đón.
“Ninh tổng! Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu.”
Trong lúc nhất thời âm thanh khen tặng nổi lên bốn phía, Ninh Trí Viễn lại không để ý tới. Hắn nhìn tới ông chủ Trịnh Bân gật đầu, liền tự ngồi xuống. Để lại Lâm Lộc chân tay luống cuống, mắt trông mong nhìn hắn.
“Lâm tiên sinh, hôm nay hãnh diện tiếp ngài lại đi? Muốn uống chút gì không?”
Trịnh Bân rất quen thuộc với Ninh Trí Viễn, đương nhiên biết vị bên cạnh này đã đi theo Ninh Trí viễn sáu năm - Lâm Lộc.
Loại người giống Ninh Trí viễn, luôn luôn cao cao tại thượng, trong mắt rất ít khi có vị trí của ai. Chịu giữ một người bên cạnh sáu năm không đổi, sau lưng tất nhiên có duyên cớ.
Dù sao, Trịnh Bân cũng tuyệt đói không tùy tiện đắc tội với Lâm Lộc.
“Cậu không cần phải quan tâm cậu ta.”
“Rồi rồi. Lâm tiên sinh là ai chứ? Đương nhiên là do Ninh ca tự mình chiếu cố.”
Trịnh Bân cười hắc hắc.
“Ninh ca uống gì? Hay là whiskey?”
“Ừ.”
“Tôi cho Lâm tiên sinh một ly nước ép trái cây...”
“Không cần. Cho cậu ta một ly giống vậy.”
Trịnh Bân có điểm kinh ngạc. Không phải nói Lâm Lộc không uống rượu sao? Vài lần gặp mặt từ trước đến nay, Ninh Trí Viễn bảo vệ đến kín mít. Đường nói uống whiskey, ngay cả rượu nhẹ cũng không cho chạm vào.
Truyện chỉ được đăng tải tại tài khoản w//a//t//t//t//p//a//d. Còn lại tất cả những nơi khác đều là ă.n c.ă.p. Nếu bạn thấy chương này rất lạ lùng, chúc mừng bạn đã đọc chỗ đéo chính chủ. Xứng đáng. Nhất là H.D.Truyen, s3//truyen. Người dịch không đăng truyện tại đây.
Hôm nay là làm sao vậy?
Trịnh Bân đương nhiên sẽ không ngu đên mức mở miệng hỏi. Hắn búng ngón tay, hai ly Johnnie Walker đã đặt lên bàn.
Ninh Trí Viễn nâng ly rượu lên, ở bên môi nhấp một ngụm. Trong phòng, dủ loại ánh nhìn đều hướng về phía này trộm đánh giá.
Những người đó ánh mắt trần trụi, làm trong lòng Lâm Lộc hốt hoảng. Cậu đi theo Ninh Trí Viễn lâu như vậy, cũng chưa từng đặt chân tới nay như thế này nhiều lần. Những mùi nước hoa cùng rượu xộc vào mũi, những cái nhìn khiêu khích hướng về phía Ninh Trí Viễn, còn kèm theo đó là những ánh mắt không có ý tốt đánh lên người cậu.....Trong đó có người nhìn về cậu nhe răng cười, có thâm ý liếm liếm răng.
Lâm Lộc đưa tay nắm lấy tay Ninh Trí Viễn, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi.
“Trí Viễn ca, chúng ta đi thôi. Em sợ, nơi này em ứng phó không được.....Trí Viễn ca, chúng ta về nhà, được không?”
“Sợ?”
Ninh Trí Viễn nhướng mày, liếc xéo Lâm lộc một cái, Lâm Lộc hoảng loạn gật đầu, không sợ lúc nãy Ninh Trí Viễn đối xử với cậu trong phòng tắm như vậy, thời điểm hoảng loạn, cậu vẫn xem Ninh Trí Viễn như đáy lòng dựa vào.
Ninh Trí Viên vươn tay sờ lên gáy của Lâm Lộc, động tác mềm nhẹ, thậm chí cho người ta cảm giác ôn nhu. Ánh mắt Lâm Lộc trông mong ngẩng đầu lên, nhẹ giọng gọi hắn.
“Trí Viễn ca.”
Những giây tiếp theo, Ninh Trí Viễn dùng ngón tay đã luồn vào tóc sau gáy cậu, dùng sức túm vào. Lâm Lộc nức nở một tiếng, bị bắt ngẩng đầu lên.
“Sợ cái gì? Cậu nên quen dần đi. Mọi thứ của cậu đều là tôi cho, về sau cách xa Ninh Trí Viễn tôi, ngoại trừ nơi bán rẻ tiếng cười này, cậu còn có thể đi đâu?”
Dứt lời, hắn đem ly rượu đưa đến bên môi Lâm Lộc.
“Uống đi.”
“Em...Em không biết....”
Lâm Lộc hoảng loạn lắc đầu. Cậu không uống rượu mạnh, Ninh Trí Viễn rõ ràng biết điều đó....Từ thời điểm đại học hai người quen biết, chính là Ninh Trí Viễn chắn rượu cho cậu. Nhưng hôm nay.....
“Không biết uống? Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn tôi đích thân phục vụ rượu, chưa từng có người không dám không uống?”
Hắn đẩy ly rượu đến miệng Lâm Lộc, rượu lắc lư trào ra, theo cằm Lâm Lộc chảy xuống.
“Uống!”
“Trí Viễn ca...”
Lâm Lộc lại cầu xin một tiếng. Ninh Trí Viễn hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, trực tiếp duỗi tay nắm lấy mũi của Lâm Lộc, khiến cho cậu mở to miệng ra, một tay kia bưng ly rượu kia rót xuống.
“Ô...Khụ! Cay quá!”
Chất lỏng cay nồng tiến vào yết hầu của Lâm Lộc, như là một ngọn lửa, theo thực quản chảy một đường tói dạ dày. Lâm Lộc căn bản chưa ăn gì, lại chưa từng uống qua loại rượu mạnh như vậy, lần này kích thích đến toàn bộ thực quản đều cay xè, dạ dày càng quặn đau khó chịu.
“Không muốn, buông em ra....Cay quá...Trí Viễn ca!”
“Như thế nào, đây là muốn tạo phản sao?”
Lâm Lộc quằn quại, càng kích thích sự tàn nhẫn cửa Ninh Trí Viễn. Hàm dưới hắn hiện lên một đường sắc bén, bóp cằm Lâm Lộc mở ra, đem ly rượu whiskey một hơi rót vào!
“Ô a..m.Khụ khụ khụ....Khụ a....Khụ khụ!”
Như vậy trực tiếp rót ừng ực hết một ly rượu, một nửa đã sặc vào yết hầu. Lâm Lộc oa một tiếng mà phun ra nửa ly, ho đến trời u đất ám.
Ly rượu kia nặng như vậy, sặc vào phổi tựa như nổi lên đống lửa. Trong cổ họng Lâm Lộc muốn nôn ra, nghẹn đến mặt mày đỏ bừng, đầu óc đau điếng, trước mắt dường như đều biến thành màu đen. Cậu thở không nổi nữa, ngón tay bám trên ghế sofa tạo thành vài vết cào, trên mặt đều là nước mắt.
Chờ khi cậu có thể giãy giụa hô hấp, mới phát hiện bốn phía đều im lặng.
Tất cả mọi người đều ngừng động tác, tầm mắt đều dừng ở người cậu.
Rốt cuộc, là tới đây tìm hoan mua vui, một mảnh gặp dịp thì nùng tình mật ý. Tàn nhẫn ra tay giáo huấn người khác thật là tình huống hiếm thấy, đặc biệt người ra tay lại là Ninh Trí Viễn. Ninh Trí Viễn là ai? Nhấc một chân, cả nửa nền thương nghiệp đều phải lay động. Nhất động nhất cử của hắn, đều thu hút sự chú ý của người khác.
Có một tên mập mạp mặt bóng loáng đã mở miệng.
“Ninh tổng, đây là tiểu tình nhân mới của ngài sao? Chọc Ninh tổng của chúng ta tức giận?”
“Thì sao? Vương đạo có gì chỉ giáo sao?”
“Vật nhỏ này, nhìn thật ra rất non nớt, uống rượu cũng không xong. Nhưng tướng mạo dáng người lại rất được, khí chất lại càng không phải nói. Không hổ là Ninh tổng, quả nhiên là phẩm vị xuất chúng. Giống với loại dung chi tục phấn trong lòng chúng tôi, vẫn là không so được.
* Dung chi tục phấn (庸脂俗粉) : dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.
Sau màn tâng bốc chua ngoa, Vương đạo đáng khinh mà cười.
“Chỉ là Ninh tổng rất vui vẻ, vật nhỏ này cũng dám cho Ninh tổng không vui, thật là không biết trời cao đất dày. Hay là...Tôi tới thay Ninh tổng dạy dỗ, giúp Ninh tổng khỏi lo lắng?”