Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 186: Chương 186: Người nào? Ngươi muốn làm gì!




Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

“Ngươi đã điều tra xong? Quả nhiên là yên tiểu tạp chủng họ Bạch kia?”

Đối diện với khách sạn của Bạch Vụ và Lâm Lộc là tòa nhà hai tầng kia, ban ngày ban mặt lại kéo kín màn, bốn vách tường đều được cách âm. Một người ngồi ở sau bàn, đối mặt với máy tính. Màn hình phản chiếu ra ánh sáng màu xanh sâu kín khiến biểu cảm của hắn càng thêm quỷ dị.

Trước màn hình là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng coi như là có tướng mạo, nhưng vành mắt lại phát xanh, biểu cảm cũng thật sự rất tối tăm. Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, người này đã bị rượu đào rỗng thân mình từ sớm.

Bên môi hắn là hai chòm râu đã được xử lý qua. Là kiểu dáng phổ biến nhất của hoàng thất đế quốc.

“Đúng vậy, đại hoàng tử điện hạ. Tôi đã chụp rất nhiều ảnh, cơ bản đã thăm dò hành động của hắn. Bạch Vụ đã ở trên hòn đảo này một tháng, hành động rất có quy luật, theo định kỳ sẽ mật hội giả làm một đám lính đánh thuê, khẳng định là đã chịu ủy thác của Phương Minh Sơn. Một đoạn thời gian hẳn là hắn cũng sẽ không rời đi.”

Người trước bàn là bị phái đến nơi này làm gián điệp. Giờ phút này, hắn đang cung kính báo cáo tình hình với người đàn ông trên màn hình.

“Ngài xem, bảo tiêu bên cạnh Bạch Vụ là người của Phương Minh Sơn, họ Trịnh. Bọn họ đồng thời xuất hiện ở chỗ này, như vậy rất có thể Phương Minh Sơn cũng sẽ lộ diện. Trải qua phân tích, kế hoạch ám sát của ngài thực hiện ở chỗ này, rất có thể sẽ thành công.”

“Phương Minh Sơn......Phương Minh Sơn đáng chết!”

Nghe cái tên này, trên mặt đại hoàng tử đã lập tức lộ ra sự tức giận.

“Nhất định phải giết hắn, tuyệt hậu hoạn! Ta mới là trữ quân đế quốc, hoàng đế tương lai! Cái loại tư sinh không biết trời cao đất dày này......Còn có Ninh Trí Viễn của tập đoàn Ninh thị kia, cũng dám liên hợp với tên phản nghịch Phương Minh Sơn, là muốn mưu phản sao! Nơi khai thác mỏ quặng kiếm được lời nhiều nhất của ta ở nước ngoài cũng bị hắn......Ngay cả phụ hoàng cũng nghi ngờ năng lực của ta! Ta thật phải khiến hắn bầm thây vạn đoạn......”

Bên phía Phương Minh Sơn, ít nhất vẫn là con cháu hoàng thất tranh đoạt quyền thế. Nhưng Ninh Trí Viễn là một tên dân thường, thế nhưng dám chèn ép đại hoàng tử đến không thể thở dốc, làm giới quý tộc của hắn thành trò cười!

Ở trong mắt đại hoàng tử, Ninh Trí Viễn còn ghê tởm hơn Phương Minh Sơn! Nhưng thế lực của tập đoàn Ninh thị lại tập trung ở phía nam đế quốc, đây là nơi hắn tạm thời không thể chạm đến. Tập đoàn Ninh thị lại là con quái vật khổng lồ, thậm chí thái độ của phụ hoàng cũng ái muội không rõ, căn bản không có ý tứ kêu hắn mượn lực lượng chính trị đi áp suy sụp tập đoàn Ninh thị. Ý vị này về sai càng khiến đại hoàng tử sợ hãi —— Hiển nhiên, đây cũng là một bài kiểm tra! Nếu đấu không lại một con cá sấu trên thương trường, chỉ sợ hắn cũng mất đi vị trí quân trữ này!

“Nói đến Ninh Trí Viễn......”

Thuộc hạ tựa nhớ tới cái gì đó, lại kiểm tra lại đống ảnh chụp.

“Điện hạ, chúng tôi phát hiện mấy chuyện thú vị. Ngài xem người này, có phải giống với tên 'Lâm Lộc' trước kia chũng ta đã từng điều tra không?”

“Hả?”

Đại hoàng tử nhíu mày.

“Ta nhớ rõ đây là tình nhân của Ninh Trí Viễn. Lúc trước các ngươi từng báo cáo cho ta, nói muốn bắt cóc hắn để uy hiếp Ninh Trí Viễn.”

“Đúng vậy. Nhưng mà bọn tôi đã suy xét, loại người quyền cao chức trọng này sẽ không vì bạn giường mà từ bỏ lỡ lợi ích sự nghiệp trọng đại, cho nên kế hoạch này đã bị từ bỏ. Đoạn thời gian đó Ninh Trí Viễn đối với Lâm Lộc cũng tương đối lãnh đạm, ngược lại càng thêm để ý tới tân sủng Bạch Vụ —— Đoạn thời gian đó, chúng ta còn không biết Bạch Vụ chính là người đã bộc lộ tài năng bên cạnh Phương Minh Sơn, sau đó lại chắn cho hắn một viên đạn, về sau lại mai danh ẩn tích trở thành phó quan bí ẩn kia.”

“Nhưng mà hiện tại tôi đã biết, tân sủng cái gì chứ? Chính là chuẩn bị một người liên lạc cho hai người kia! Chúng ta đều bị hắn chơi khăm!”

“Đúng vậy. Hơn nữa lần này sau khi Lâm Lộc mất tích, biểu hiện của Ninh Trí Viễn rõ ràng có chút dị thường. Cho nên theo phán đoán của chúng tôi, rất có khả năng Ninh Trí Viễn đi theo bước chân Lâm Lộc, lại đến hòn đảo nãy lần nữa.”

“Đúng không?”

Đại hoàng từ cười âm hiểm.

“Truyền lệnh xuống, để bọn họ chuẩn bị sớm một chút! Lần ám sát này phải lấy mạng hai tên đó! Ta phải dùng máu của bọn hắn nhuộm đỏ áo choàng đăng cơ, xem về sau còn ai dám đối nghịch với ta hay không! Chỉ có ta, mới là hoàng đế đời kế tiếp của đế quốc!”

............

Sau một giấc ngủ trưa dài, một vệt nắng ấm màu đỏ cam đổ xuống bãi biển, tạo cho những cây cọ một viền vàng tuyệt đẹp.

Thời gian yên lặng, Bạch Vụ nằm ăn vạ ở trên giường, lôi kéo Lâm Lộc cùng nhau ghé trên giường uống nước ép xoài. Uống hết còn cái ly trống rỗng thì ném dưới mặt đất, lại lăn ở trên giường một cái. Hắn cũng không ý thức được, chỉ các một con phố có mấy người đang tính kế lấy mạng bọn họ.

Rầm rầm rấm! Tiếng đập cửa vang lên.

“Ai thế, đui mù như vậy! Chạy tới quấy rầy ta và Tiểu Lâm Lộc hưởng thụ thế giới hai người.”

Oán giận một câu, hắn phất phất tay.

“Lão Trịnh, mở cửa đi.”

“Lão Trịnh” trung úy năm nay hai mươi bảy tuổi bất đắc dĩ cười cười, mở cửa phòng ra.

Đứng ở ngoài cửa là một người mặc âu phục lịch lãm, mỗi nút áo đều cài lại kín mít. Một thân này xuất hiện ở chỗ tụ hội giới thượng lưu thì cùng lắm rất bình thường, nhưng mà xuất hiện ở chỗ này lại rất kỳ quái.

Trịnh trung úy nheo mắt, trong lòng cảnh giác.

“Xin chào. Xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Chào ngài, xin lỗi mạo muội quấy rầy. Tôi là hướng dẫn viên du lịch, vị khách tôi phục vụ hôm nay đã đến hòn đảo này để hưởng thụ kỳ nghỉ. Vì chơi đến tận hứng, ngài ấy tổ chức tiệc vũ hội ở đại sảnh của khách sạn, hy vọng có thể mời khách nhân trong toàn khách sạn này tham gia. Từ rượu đến đồ ăn, toàn bộ đều là miễn phí.”

Ngữ điệu nho nhã lễ độ, đôi mắt lại không thành thật liếc nhìn vào bên trong. Trịnh trung úy không khách khí tiến lên một bước chặn tầm mắt hắn.

“Xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú với loại hoạt động này.”

“Chúng tôi đã bao toàn bộ đại sảnh và đỉnh viện. Đến buổi tối, chỉ sợ nhạc có hơi ầm ĩ, phòng bếp phải chuẩn bị cơm cho vũ hội, cho nên không tiếp nhận làm những món đồ ăn khác. Nếu ngài không tới tham gia, chỉ sợ ăn cơm cũng là một vấn đề.”

“Chúng tôi có thể đến khách sạn khác ăn.”

“Thật không khéo. Yến hội long trọng, tất cả đầu bếp ở đây chúng tôi đã mời đến khách sạn này rồi. Ngay cả người phục vụ cũng đã thuê đến để phục vụ.”

“Vị khách anh phục vụ rốt cuộc là ai?”

“Cái này không tiện để lộ ra. Nhưng mà vị khách này đã nói, mọi người đều là khách du lịch, nếu là bởi vì chúng tôi mà khiến những vị khách khác chơi không thoải mái, vậy thì không tốt. Cho nên ngài ấy mới muốn mời hết tất cả khách khứa, một người vui không bằng mọi người vui ——”

Nói chuyện lịch thiệp, như là bỏ thêm trọng âm.

“Ngài khăng khăng không tới, là có chuyện gì khó khăn sao? Hay là hỏi bạn của ngài một chút? Nói không chừng họ cũng rất có hứng thú tham gia vũ hội đấy.”

“Thật không khéo, tôi không có bạn. Tôi không đi, cho dù thế nào cũng cảm ơn ý tốt của anh.”

“Thật vậy sao? Đúng là không khéo. Nhưng mà chúng tôi có bắn pháo hoa, ngài cũng có thể đứng ở ban công xem.

Trịnh trung úy không nói nữa. Hắn nhìn chằm chằm người đó rồi đóng của lại thật mạnh.

Vẻ lịch thiệp ân cần kia biến mất, nhìn cửa phòng kia một lát, hắn duỗi tay xé chòm râu trên mặt và thái dương. Sau đó hắn đến một chỗ không có ai, nâng cánh tay lên đè thấp giọng nói.

“Ninh tổng, là hắn không sai. Lúc trước Lâm tiên đi theo Bạch Vụ cải trang xuất cảnh, chính là hắn đi theo hai người họ. Không nhìn thấy Lâm tiên sinh, nhưng thái độ rất kỳ quái, tính cảnh giác quá cao, nghĩ đến là có chút vấn đề. Tôi đã gửi định vị qua, có muốn tôi tìm vào người trực tiếp xông vào, đưa Lâm tiên sinh đi không?”

“Không cần.”

Trong tai nghe, giọng nói lạnh lùng của Ninh Trí Viễn vang lên.

“Người của tôi, tôi tự đi đón. Không phải cậu muốn mở vũ hội sao?”

“A? Nhưng đó chỉ là cái cớ của tôi để tới cửa.....”

“Vậy biến nó thành sự thật đi. Tối nay sáu giờ rưỡi, mời mọi người ở khách sạn này đến tham gì. Bao hết toàn bộ khách sạn và cả những quán bar gần đây trên con phố này —— Nếu muốn mở, thì mở to một chút.

Cười vài tiếng, Ninh Trí Viễn thở ra một hơi.

“Chuẩn bị trực thăng. Tôi muốn địch thân đến trước mặt cậu ấy, mời cậu ấy nhảy một điệu.”

Buổi tối sáu giờ rưỡi, vụ hội từ từ mở màn. Không biết vị chủ nhân thần bí kia có địa vị gì, thật sự ra tay rất rộng rãi —— Quy mô của vũ hội này rất lớn, hắn mời tát cả mọi người cùng tham gì. Bao trọn khách sạn, tính cả quán bar gần đây, rất nhanh mọi người chen đầy khắp nơi, tiếng gầm sung sướng ập trước mặt.

Phàn náo nhiệt và vui sướng này lại không thuộc về Lâm Lộc. Một mình cậu đứng trên ban công, ánh mắt bất động, si ngốc nhìn chằm chằm sân khấu nơi xa xa kia, chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Như là sắp phát bệnh.

“Lâm tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Trịnh trung úy nhanh chóng đi tới.

Ngày đầu tiên hắn nhận lệnh của Bạch Vụ tới đây chăm sóc Lâm Lộc đã nghe nói vị Lâm tiên sinh này từng chịu chấn thương tâm lý rất nặng, không chịu nổi kinh hoảng. Tuy rằng không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn vết thương ghê người trên cổ tay và thân mình suy yếu của cậu, Trịnh trung úy đã nhìn thấy tận mắt.

Cho dù thân thể yết ớt như vậy, Lâm Lộc vẫn luôn lễ phép ôn hòa. Rỏ ràng cậu chịu khổ rất nhiều, lại xin lỗi người khác —— Bởi vì cậu cảm thấy bệnh của mình làm phiền tới những người xung quanh.

Tuổi cậu còn rất trẻ, hoàn toàn có thể tùy hứng làm nũng thậm chí oán trời trách đất. Vì sao lại phải hiểu chuyện như vậy? Là bởi vì chưa từng có ai đau lòng cho cậu, khiến cậu không cảm thấy chính mình cũng có quyền lợi không cần ngoan ngoãn sao?

Trịnh trung úy lấy cho cậu một tấm thảm nhung mỏng, nhẹ nhàng đắp ở trên bả vai cậu. Hắn thấp giọng nói.

“Lâm tiên sinh, nếu ngài không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này quá ồn ào, bất lợi tới thân thể của ngài.”

“Tôi không có việc gì.”

“Nhưng sắc mặt của ngài...”

“Vừa rồi pháo hoa kêu lớn quá làm tôi giật cả mình. Nhưng tôi không muốn đi, Trịnh trung úy, tôi còn muốn nhìn sân khấu kia, có thể chứ?”

“Sân khấu kia sao?”

Trịnh trung úy nhìn theo ánh mắt Lâm Lộc, lại có hơi nghi hoặc. Rõ ràng là trống không, có cái gì đẹp?

“Đúng vậy, sân khấu rất đẹp. Còn chưa mở màn, giống như một cuộc sống hoàn toàn mới. Tất cả đều tới kịp, tất cả đều tràn ngập hy vọng.”

Ánh mắt Lâm Lộc hư ảo.

Nhưng nếu là buổi biểu diễn bắt đầu rồi, cho dù xảy ra cái gì cũng chỉ có thể căng da đầu chống chịu, mãi cho đến khi bế mạc....Một mũi tên đã bay ra khỏi cung thì không thể quay đầu. Múa sai rồi, chính là múa sai rồi. Cho dù hối hận như thế nào cũng sửa không được nữa.”

Đâu là lần đầu tiên nghe Lâm Lộc nó nhiều như vậy, Trịnh trung úy có hơi kinh ngạc. Hắn nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi.

“Lâm tiên sinh, ngài thích múa sao?”

“Không, không thích.”

Cười đạm bạc, Lâm Lộc di chuyển tầm mắt.

“Tôi căn bản sẽ không múa.”

“Vậy sao? Thật sự đáng tiếc quá. Vốn dĩ tôi còn nghĩ, nếu Lâm tiên sinh thích, chúng ta có thể tới gần đây xem một chút. Gần sân khấu vẫn đang trống, tạm thời không có ai. Lâm tiên sinh muốn múa một khúc, cũng chưa chắc không được.”

Nghe xong lời này, Lâm Lộc nhịn không được giương mắt nhìn xem. Ánh đèn xung quanh sân khấu rất rực rõ, trên đài không có một bóng người. Thật giống như là để trống, lại chờ một người có duyên.

Trong lòng nóng lên, bàn tay Lâm Lộc nắm chặt đầu gối —— Thình lình xuất hiện đau đớn như nhận một chậu nước đá dội vào đầu, khiến cả người đều Lâm Lộc lạnh băng.

“Không được.”

Lâm Lộc quay đầu đi.

“Sân khấu thuộc về tôi, đã sớm kết thúc rồi.”

Tất cả hương vị đột nhiên thay đổi, ngay cả sân khấu vàng son huy hoàng cũng tựa như là trào phúng. Trong lòng Lâm Lộc tê rần, không nhìn nữa, đứng dậy muốn đi.

Nhưng không ai nghĩ đến, bầu trời đột nhiên có một vệt ánh sáng đi lạc. Cùng với máy bay không người lái phát ra ánh đèn xanh, giọng nói đinh tai nhức óc của người dẫn chương trình vang lên.

“Hôm nay, chúng tôi mời một vị khách quý rất đặc biệt, cùng trải qua một đêm kích động nhân tâm với chủ nhân của vũ hội này! Tất cả đều tận thiện tận mỹ, cái gì cần cũng có —— Chỉ cần khách quý mở miệng, yêu cầu tùy hứng cỡ nào nhất định cũng có thể được thỏa mãn!”

Trong tiếng hoan hồ ồn ào, trụ đèn ở giữa không trung vẫn bay múa. Một chiếc trực thăng bay lên, đuôi máy bay lập tức phát ra ánh sáng lập lòe.

Nhạc đột nhiên lớn hơn, âm thanh chói tai. Trên bầu trời đêm, pháo hoa bay lên, tạo thành những hoa văn lộng lẫy, trong khung cảnh đẹp như mơ này, bữa tiệc vũ hội sắp bắt đầu.

Trực thăng kìa càng bay càng cao, xoay xoay ở trong không trung.

“Thời khắc kích động lòng người sắp đến rồi! Vị khách nào sẽ là người may mắn được chủ nhân của vũ hội ưu ái?”

Còn chưa dứt lời, ánh đèn đá xoay hướng, chiếu về phía Lâm Lộc!

Ánh sáng mãnh liệt chiếu vào khiến mắt cậu đau đớn, vươn cánh tay che đôi mắt của mình lại. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện chính cột ánh sáng, ánh sáng mạnh mẽ tựa như thiên la địa võng, vây cậu ở trong đó!

Lâm Lộc đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường ——

Chẳng lẽ chiếc trực thăng này cố ý chiếu về phía cậu!?

“Chính là cậu ấy! Là vị khách quý may mắn đêm nay! Đến đây đi, vị khách đáng yêu của chúng tôi -- Chủ nhân của chúng tôi đã đợi cậu rất lâu!”

“Sao lại thế này? Các người là ai!”

Lâm Lộc bị biến cố này làm sợ ngây người.

Ánh đèn sáng chói vây quang cậu, nhìn về phía nào cũng là một mảnh trắng xóa, đôi mắt bị kích thích đến rơi nước mắt không ngừng. Cậu lui về phía sau một bước, cột sóng lại tiến thêm một bước, gắt gao ngăn chặn hành tung của cậu.

Quá sáng, Lâm Lộc muốn mở mắt cũng không được. Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng quạt chuyển động gầm rú, hơn nữa càng ngày càng gần.

“Các người đang làm gì? Tôi không tham gia vũ hội của các người...Đừng chiếu nữa, để tôi đi!”

Phí công kêu to, tạp âm thật lớn trên đỉnh đầu lại che đậy tất cả. Cánh quạt kéo theo gió lớn, thôi bay quần áo Lâm Lộc, lộ ra đầu gối sưng to.

Thần kinh Lâm Lộc căng thẳng đến cực hạn, cậu bắt đầu thở không nổi nữa, ký ức bị cưỡng ép đáng sợ đánh úp lại.

“Không được.....Buông tha cho tôi....Để tôi đi đi!”

Bên trong hoảng loạn, Lâm Lộc lui về phía sau từng bước một, phía sau lưng đụng vào lan can ban công. Gió đêm thổi quét, tiếng quạt gầm lại càng co hơn. Kích thích quá lớn đối với cậu, Lâm Lộc sắp hít thở không nổi! Ngay cả đứng cậu cũng đứng không vững, ngả người về phía sau, trực tiếp ngã xuống ban công!

“Trời ơi!”

Trong tiếng kinh hô, cánh tay Lâm Lộc bị bắt được! Lúc sau, trực thăng cứ như vậy mà bay lên không trung.

Hiện trường kinh hô.

Trước mắt bao nhiêu người, trực thăng mở rộng cửa ném ra một thang dây mềm, một người đàn ông cao lớn bám lấy dây thang, một cánh tay khác bắt lấy cánh tay Lâm Lộc, ôm cậu vào trong ngực mình. Tiếp đó, thang dây thu lại, cho đến khi cách cửa khoang trực thăng không đến một thước.

Trong tiếng cảm thán kinh ngạc của người xem, người đàn ông ôm Lâm Lộc biến mất đóng chặt khoang cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.