Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 52: Chương 52




Editor: Sasaswa

Tô Thần tận lực không nghĩ tới chuyện xảy ra ngày đó, bởi vì trong lúc cậu bị một nam nhân đặt ở dưới thân xâm phạm, ngoại trừ đau đớn, cậu còn sinh ra khoái cảm! Bị người khác đùa giỡn giống như nữ nhân, còn sinh ra khoái cảm, điều này làm Tô Thần cảm thấy rất xấu hổ lúng túng!

Tuy sau khi Tần Tu Trạch rời đi, sinh hoạt của Tô Thần cũng không có gì thay đổi, thế nhưng cậu lại cảm thấy được hoàn toàn thả lỏng.

Tần Tu Trạch mỗi ngày vẫn gọi cho cậu, nhưng Tô Thần rất ít khi nghe máy.

Tô Thần ngại chuông điện thoại trong căn hộ ồn ào nên trực tiếp chỉnh âm lượng xuống nhỏ nhất, không ngồi bên cạnh căn bản sẽ không nghe thấy. Mà điện thoại di động của Tô Thần thì thường xuyên tắt máy, cho nên Tần Tu Trạch thường thường không gọi được cho cậu.

Đôi lúc tình cờ Tô Thần sẽ nghe máy của Tần Tu Trạch, chất vấn cậu tại sao lại tắt máy, hoặc là tại sao không nghe điện thoại trong nhà? Tô Thần nếu không giải thích là do mình đang ngủ nên không nghe thấy, thì cũng nói là đi học nên tắt máy, sau đó thì quên mở lại. Mỗi lần Tần Tu Trạch đều chỉ cười lạnh một tiếng rồi cho qua.

Tô Thần biết Tần Tu Trạch không tin lý do của mình, nhưng cậu cũng không sợ Tần Tu Trạch tức giận, dù sao trời cao hoàng đế xa, Tần Tu Trạch sẽ không làm gì được cậu.

Ngoại trừ việc Tần Tu Trạch rời đi làm Tô Thần tâm tình không tệ, còn có một việc khác cũng làm cho Tô Thần cảm thấy vui vẻ, đó chính là chuyện tốt của cha Tô và dì Tần đang đến gần, bọn họ đã xác định lễ cưới sẽ tổ chức vào ngày một tháng năm, vừa vặn lúc đó là kì nghỉ hè của Tô Thần.

Trong khi Tô Thần đang mừng cho cha Tô thì đồng thời vẫn cảm thấy có chút lạc lõng, dù sao trước đây cha Tô chỉ có một mình cậu, hiện tại ông lập gia đình mới, có vợ, sau này còn có khả năng sẽ sinh ra thêm một em trai hoặc em gái. Nghĩ đến những thứ này, Tô Thần trong lòng không nói được là tư vị gì, ngũ vị tạp trần!

Tô Thần biết mình như vậy là không cam lòng, cậu không còn là một đứa trẻ nữa. Hơn nữa cha Tô hơn hai mươi năm qua vẫn sống một mình, hiện tại ông ngày càng lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, chính cậu lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc, tìm một người biết y học như dì Tần*, biết cần làm gì những lúc cấp thiết là rất thích hợp, nghĩ như vậy Tô Thần liền bình thường trở lại.

*khúc này tác giả viết là dì Khương, có thể là do tác giả nhầm nên tui chỉnh lại. Nhưng tui nghỉ người biết y thuật là dì Khương mới đúng chứ nhỉ, sao lại là dì Tần, mà các đoạn sau tác giả cũng để người cưới cha Tô là dì Tần luôn nên tạm thời tui để là dì Tần nha nếu sau đó nữa có chỉnh sửa gì thì tui sẽ note lại nhé!

Tần Tu Trạch đi rồi, Tô Thần sống rất thoải mái, chỉ mong nhanh chóng đến ngày mồng một tháng năm để tham gia lễ cưới của cha Tô và dì Tần.

Hôm nay là chủ nhật, Tô Thần vừa ăn sáng xong, đang ngồi trước cửa sổ sát đất đọc sách, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tô Thần không biết ai tới, dù sao nơi này cũng là nhà Tần Tu Trạch, cậu nghi hoặc mở cửa, thấy người tới là An Na.

Tô Thần không biết An Na tại sao lại tới đây, bất quá vẫn mời An Navào.

Tô Thần muốn đi rót nước cho cô, An Na lại ngăn cản nói: “Tiểu Thần, em khỏi đi, chị tới chuyển lời của Tần tổng rồi đi ngay.”

Tô Thần có chút lúng túng, An Na chắc chắn là biết quan hệ của hai người, Tô Thần bỗng nhiên hối hận vì mình đã tắt máy suốt hai ngày nay

An Na không chú ý vẻ mặt Tô Thần, nói thẳng: “Chiều mai khoảng 18h30 Tần tổng sẽ đáp máy bay, kêu em đến đón, ngài ấy còn dặn em thời gian tới tốt nhất phải luôn mở điện thoại.” An Na chuyển đạt xong lời nói của Tần Tu Trạch liền rời đi.

Tô Thần buồn bực nắm tóc, tên khốn kia trở lại, cuộc sống tốt đẹp đến đây là chấm hết.

Tô Thần không tình nguyện mở máy, rất khoái Tần Tu Trạch điện thoại liền đánh tới.

Tần Tu Trạch phân phó nói: “Ngày mai khi nào cậu tới thì gọi.”

Tô Thần vội hỏi: “Tần ca, chiều mai tôi có bài thi, không đi được, anh sắp xếp người khác đi.” Công ty không phải chỉ có mình cậu là trợ lí, tại sao nhất đinh phải là cậu đến đón!

Tần Tu Trạch trầm mặc nói: “Vậy tối mai chín giờ cậu đến Club Vui Vẻ Hinh, nếu như không đến được tôi sẽ sắp xếp người đến đón cậu.” Giọng điệu rõ ràng lạnh hơn trước mấy phần, Tần Tu Trạch nói xong liền cúp điện thoại.

Club Vui Vẻ Hinh là chỗ hẹn của Tần Tu Trạch với bạn bè, trước đó hắn đã đáp ứng bọn họ sẽ mang Tô Thần đến gặp, vừa lúc hắn đi công tác về, anh em muốn tập hợp, kêu hắn đưa Tô Thần đến. Tần Tu Trạch định kêu Tô Thần đến đón, hai người sau đó sẽ đi ăn rồi đến club, nhưng Tô Thần lại từ chối.

***

Tô Thần đến nơi lúc tám giờ năm mươi, giám đốc club trực tiếp đưa cậu đến phòng đã đặt trước rồi mới rời đi.

Tô Thần chưa gõ cửa, cửa đã mở ra. Hiển nhiên là biết cậu sắp tới nên mở cửa trước.

Người thanh niên mở cửa là nhân viên club, thấy Tô Thần đứng ở cửa, lễ phép hỏi: “Tô tiên sinh phải không?”

Người thanh niên thấy Tô Thần gật đầu, nhường ra vị trí nói: “Để tôi giúp ngài treo áo khoác lên.”

Tô Thần cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, sau đó đi vào bên trong.

Phòng bao này khác với căn phòng Tô Thần tới trước đó, có thể là vì lần trước bọn họ đánh bài nên căn phòng tương đối yên tĩnh, nhưng căn phòng này rất ồn ào, còn hơi tối tăm. Điểm giống nhau là hai phòng đều tràn ngập mùi khói, rượu, nước hoa gay mũi.

Tô Thần sau khi tiến vào phải đứng một bên nhìn hồi lâu mới thấy rõ vị trí của Tần Tu Trạch

Bên trong có gần mười người đang ngồi, hẳn là bạn bè của Tần Tu Trạch, bên cạnh mỗi người bọn họ đều có một hoặc hai tuấn nam mĩ nữ ngồi cùng.

Chỉ có Tần Tu Trạch không có ai, Tô Thần do dự một chút, chầm đi về phía hắn.

Kỳ thực từ lúc Tô Thần đứng ở cửa, ánh mắt Tần Tu Trạch đã dính lên người cậu, mà những người khác phát hiện sự biến đổi của hắn cũng thuận theo nhìn về hướng Tô Thần..

Đa số mọi người ở đây đã gặp qua Tô Thần, giờ khắc này gặp lại vẫn cảm thấy đẹp mắt. Tô Thần mặc chiếc áo len rộng màu be, quần tây tối màu, trông cậu rất thon thả sạch sẽ, đôi chân thẳng tắp thon dài. Cậu cứ như vậy chậm rãi đi tới, càng khiến nhiều người không dời được tầm mắt.

Đông Tử cũng không nhịn được quan sát Tô Thần từ trên xuống dưới vài lần, phát hiện Tô Thần so với trước đây đã thay đổi, có lẽ bởi vì thân thể đã bị Tần Tu Trạch khai phá, thần thái phong lưu không tự chủ được toát ra từ trong xương. Có điều bởi vì biểu tình lạnh nhạt của cậu, khiến cho người khác không khỏi sinh ra một chút tâm tư hèn mọn.

Tô Thần vừa đi tới gần đã bị Tần Tu Trạch kéo xuống ngồi bên cạnh.

Tần Tu Trạch rót ly rượu đưa cho Tô Thần nói: “Cùng mọi người uống ly rượu, bọn họ muốn làm quen với cậu.”

Tô Thần nhíu mày, tiếp nhận ly rượu Tần Tu Trạch đưa tới, liếc nhìn những người xung quanh, một chữ cũng không nói, chỉ ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Còn những người đang chờ Tô Thần kính rượu thì đều lúng túng giơ cao cái ly trong tay.

Tô Thần cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, chỉ cúi đầu cầm ly không trong tay, yên tĩnh ngồi kế bên Tần Tu Trạch.

Đông Tử cười khan nói: “Tu Trạch, nghe nói chuyện làm ăn của mày gần đây rất thuận lợi, để bọn tao uống với mày một ly, lần này mày đi nhiều ngày như vậy, coi như là đón gió tẩy trần.”

Những người khác cũng phụ họa uống rượu trong tay, xem như là bỏ qua lúng túng vừa nãy.

Tần Tu Trạch tuy trên mặt còn mang nụ cười tao nhã, nhưng trong trong lòng đã ngầm phát hỏa.

Hắn khoảng thời gian này bận đến hôn thiên ám địa, để có thể về sớm một chút, đem công việc hơn một tháng cố gắng xử lý trong hai mươi ngày, hận một ngày không phải 48 tiếng đồng hồ, có tiệc rượu cũng từ chối.

Mỗi ngày đều rút ra chút thời gian gọi điện cho Tô Thần, không phải tắt máy cũng là đường dây bận, điện thoại trong nhà thì căn bản không có ai nghe.

Mỗi lần Tần Tu Trạch gọi được cho Tô Thần đều sẽ âm thầm nổi giận, về sau hắn không gọi nữa, nhưng Tần Tu Trạch đã ghi nhớ món nợ này rồi.

Tần Tu Trạch cảm thấy Tô Thần quả nhiên ăn gan trời rồi! Chờ hắn trở về, nhất định sẽ giáo huấn tiểu gia hỏa không biết nghe lời này, để xem sau này cậu còn dám tắt máy nữa không!

Đến khi giải quyết xong công viêc, Tần Tu Trạch một giây cũng không chờ được lập tức chạy về, về đến nơi kêu Tô Thần đến sân bay đón thì cậu lại tìm cách từ chối. Hai mươi ngày trôi qua, ngoài công việc, Tần Tu Trạch chỉ nhớ đến cậu, Tô Thần thì vẫn ổn, nhìn thấy hắn đã bày ra thái độ lạnh lùng xa cách, giống như thấy một người xa lạ. Tô Thần còn để hắn quê mặt trước đám bạn bè! Điều này làm Tần Tu Trạch khó chịu tới cực điểm!

Mọi người uống rượu xong, hàn huyên tâm sự một hồi, ngồi đối diện Tần Tu Trạch là một người đàn ông có chút béo, nói với hắn: “Tu Trạch, người của mày quả nhiên có chút cá tính, bất quá người của tao là tốt rồi! Tao đây có một người là học sinh cấp, đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, trẻ vô cùng, tao còn không dám ra tay.”

Người đàn ông hơi mập này là Chu Bân, nói xong liếc mắt nhìn Tô Thần một cái, tiếp tục nói: “Nếu không tụi mình đổi cho nhau đi?”

Tô Thần và những nam nữ ở Vui Vẻ Hinh đương nhiên khác nhau, ở người ở đây ai cũng có thể vui đùa, còn giống như Tô Thần là có kim chủ cố định, coi như coi trọng, nếu muốn đổi người, cũng phải được sự đồng ý của kim chủ.

Có điều tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra rằng Tần Tu Trạch rất quan tâm tới Tô Thần, không một ai sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không chuyện gì tự tạo phiền phức với Tần Tu Trạch, đây không phải là tự tìm khó sao?!

Mặc dù biết đây là hành động đắc tội, nhưng Chu Bân cũng là hết cách rồi, gã và Chu Nhã Thiến có chút quan hệ quen biết, chuyện Tần Tu Trạch muốn giới thiệu Tô Thần với mọi người không hiểu sao Chu Nhã Thiến lại biết, cô cương quyết nhờ Chu Bân thăm dò giúp mình.

Chu Bân từ chối, cô lại cắn chặt không tha. Gã cảm thấy con gái thật là phiền phức, lại có chút tâm tư, đừng nói Tần Tu Trạch bây giờ còn chưa cưới Chu Nhã Thiến, nếu lấy cô về, Tần Tu Trạch làm gì bên ngoài cô cũng phải nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao gả cho người như bọn họ, phải chuẩn bị tâm lí tốt từ trước!

Nghe Chu Bân nói, Tần Tu Trạch trên mặt không thay đổi gì, quét mắt nhìn Tô Thần một cái, đảo cái ly trong tay, nhàn nhạt nói: “Người này tao cũng vừa chiếm được, còn đang cảm thấy mới mẻ, chờ tới lúc tao chán rồi, tụi bây tùy tiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.