Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 53: Chương 53




Editor: Sasaswa

*Tui đã chỉnh lại ở chương 52 khúc thông báo về lễ cưới của cha Tô rồi nhé, là dì Khương không phải dì Tần.

Nghe lời Tần Tu Trạch nói, thân thể Tô Thần cứng đờ. Cậu gắt gao cắn chặt hàm răng, nắm chặt bàn tay không cầm ly thành nấm đấm, móng tay ngắn đâm vào lòng bàn tay.

Tô Thần cảm thấy mình không nên tới đây để bị nhục nhã như vậy. Thật ra trước đó cậu không muốn tới đây, chủ yếu là vì không muốn tiếp xúc với những người có liên quan tới Tần Tu Trạch, dù sao thân phận của cậu bây giờ cũng rất xấu hổ.

Những người bạn của Tần Tu Trạch nghĩ như thế nào về mình, Tô Thần trong lòng hết sức rõ ràng, bọn họ căn bản không coi cậu là con người, trong mắt bọn họ cậu ngay cả chó mèo cũng không bằng, Tô Thần thực sự không muốn đối mặt với bọn họ.

Nhưng biết Tần Tu Trạch trở về, nếu Tô Thần không thuận theo hắn thì chắc chắn sẽ chịu hậu quả, hơn nữa Tần Tu Trạch còn nói nếu cậu không đi thì sẽ phát người tới đón, Tô Thần do dự một chút, cuối cùng vẫn tới đây.

Tần Tu Trạch nói xong, mọi người cũng không xem là chuyện to tát gì, dù sao việc này dưới cái nhìn của bọn họ là rất bình thường.

Có điều Đông Tử vẫn có chút đồng tình với Tô Thần, ban đầu y cứ nghĩ Tần Tu Trạch muốn giới thiệu Tô Thần với bọn họ thì hẳn sẽ rất yêu thương cậu, bây giờ nhìn lại cũng chỉ có như thế.

Chu Bân nghe Tần Tu Trạch nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, gã có thể trả lời với Chu Nhã Thiến khi trở về.

Trong phòng chẳng mấy chốc đã huyên náo lên, Tần Tu Trạch để cái ly trong tay xuống, ôm vai Tô Thần, ghé vào tai cậu thấp giọng cảnh báo: “Cậu tốt nhất gạt những suy nghĩ khác đi cho tôi, đừng nghĩ rằng một khi tôi chán cậu thì cậu có thể giải thoát! Cậu xem hiện tại đã có người muốn tiếp quản, tôi không chắc người kia sẽ có đủ kiên trì...”

Không đợi Tần Tu Trạch nói xong, Tô Thần đột nhiên đẩy Tần Tu Trạch ra, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Cậu thật sự rất ghét loại người xấu xa này, mình bị hắn hại còn chưa tính, hiện tại hắn còn muốn chờ hắn chơi đủ rồi, đem mình tặng người khác, hắn coi cậu là cái gì?! Tại sao cái gì cũng phải làm theo ý hắn?! Hắn có quyền gì mà ngược đãi cậu như thế!

Tần Tu Trạch ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Cậu đi đâu?”

Tô Thần cũng không quay đầu lại nói: “Thân thể tôi không thoải mái, đi về trước.”

“Tôi cho cậu về rồi sao?” Nói xong một phát bắt được cánh tay Tô Thần, lực mạnh quăng cậu lên sôpha. Tần Tu Trạch cũng nổi giận, hắn cảm thấy mình đã chiều hư Tô Thần, cậu nhiều lần mặt nặng mặt nhẹ với hắn, nếu bây giờ không sửa thì tương lai chắc sẽ loạn lên.

Kì thực tính khí lúc bình thường của Tần Tu Trạch rất tốt, sẽ không dễ dàng phát hỏa với mọi người, nếu có nổi giận, hắn cũng có thể khống chế bản thân. Nhưng không biết tại sao, Tô Thần lại rất dễ dàng đốt lên ngọn lửa giận trong hắn, làm Tần Tu Trạch muốn đè nén cũng không được.

Tô Thần còn chưa đi được hai bước, đã cảm thấy có một lực mạnh kéo cánh tay mình lại. Bởi vì Tô Thần không hề phòng bị, cơ thể mạnh mẽ ngã lên ghế salông, cái trán cũng nặng nề đập vào góc bàn.

Tô Thần cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, chưa kịp hô đau đã có một dòng chất lỏng ấm áp thuận theo khóe mắt chảy xuống.

Tần Tu Trạch chỉ nghe bịch một tiếng lớn, sau đó thì thấy Tô Thần che đầu, co rúc ở trên ghế salông.

Tần Tu Trạch căng thẳng trong lòng, vội vàng đỡ Tô Thần dậy, lo lắng hỏi: “Bị thương chỗ nào?”

Tô Thần dùng tay phải che đầu, tay trái đẩy Tần Tu Trạch ra muốn đứng dậy, “Anh né ra!”

Tần Tu Trạch cũng gấp, “Con mẹ nó cậu bị thương ở đâu? Để tôi nhìn một chút!” Nói rồi liền gạt cánh tay đang che trán ra.

Tô Thần sao có thể so với sức lực của Tần Tu Trạch, rất nhanh đã bị Tần Tu Trạch đẩy ra. Hắn nhìn thấy bên trán phải của Tô Thần có một vết thương nhỏ dài bằng ngón tay, chảy rất nhiều máu.

Tần Tu Trạch hoảng rồi, hắn vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho A Kiệt.

Động tĩnh bên này rất lớn, trong phòng coi như tối tăm ồn ào thì những người khác cũng đều nghe được, bọn Đông Tử đi đến, không biết ai bật đèn chiếu sáng cả căn phòng.

Đông Tử nhìn Tần Tu Trạch căng thẳng thành như vậy, có chút bất ngờ, dù sao người như Tần Tu Trạch chuyện gì chưa trải qua, chỉ là một chút chuyện nhỏ đã lo lắng thành như vậy, thật sự làm Đông Tử cảm thấy có chút không quen.

Đông Tử trước đây luôn cho rằng Tần Tu Trạch là dạng người sáng suốt, bình tĩnh, điềm đạm, hiện tại y bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình.

Thấy Tần Tu Trạch gọi cho A Kiệt, Đông Tử liếc một cái nói: “Trong club có bác sĩ, chờ A Kiệt lại đây có khi máu đã chảy hết rồi.” Nói rồi y liền gọi cho giám đốc club, kêu hắn mau kêu bác sĩ lại đây.

Tần Tu Trạch nghe Đông Tử nói, ngẩn người một chút, hắn thực sự rất gấp, đến việc này cũng quên mất. Trong club bình thường sẽ có nhiều người uống say đến mất ý thức, khó tránh khỏi việc đánh nhau, cho nên việc mời bác sĩ ngoại khoa đến là cần thiết. Bất quá nếu đã gọi điện thoại, Tần Tu Trạch vẫn để A Kiệt lại đây một chuyến, còn đem tình trạng của Tô Thần miêu tả đơn giản cho A Kiệt.

Tần Tu Trạch sau khi cúp điện thoại, nhìn Tô Thần muốn tiếp tục ôm trán, vội vàng nắm chặt tay cậu nói: “Đừng đụng, sẽ bị nhiễm trùng.” Nói xong liền đau lòng hỏi: “Có phải là rất đau không?” Ở trong mắt hắn, cơ thể Tô Thần mảnh mai giống như búp bê sứ, bây giờ trên trán cậu lại có vết thương lớn như vậy, hắn đau lòng muốn chết.

Tần Tu Trạch hiện tại rất hối hận, hắn vừa nãy không nên tức giận với Tô Thần, lại càng không nên dùng khí lực lớn như vậy! Vết thương này nếu nhích xuống chút nữa, khẳng định sẽ tổn thương đến đôi mắt, Tần Tu Trạch càng nghĩ càng sợ, hận không thể tự cho mình một bạt tai!

Bác sĩ trong club đến rất nhanh, hắn kiểm tra cho Tô Thần một chút, bôi thuốc rồi băng bó vết thương, sau đó nói: “24 giờ tiếp theo nếu có cảm thấy chóng mặt, buồn nôn thì nên đến bệnh viện kiểm tra.”

Tô Thần trong suốt quá trình kiểm tra không nói câu nào, chỉ trong lúc bác sĩ bôi thuốc thì mặt mũi cậu trắng bệch.

Bác sĩ rời đi, Tô Thần cũng đứng lên muốn đi về.

Tần Tu Trạch lập tức kéo cánh tay Tô Thần, nói với mọi người: “Tụi bây tiếp tục, tao và Tiểu Thần đi trước.” Nói xong hắn chặn ngang ôm lấy Tô Thần đi ra ngoài.

Tô Thần dùng sức giãy giụa mấy lần không tránh được, buồn bực nói: “Anh thả tôi xuống.”

Tần Tu Trạch bình tĩnh nói: “Cậu bị thương, đừng lộn xộn.”

Mọi người nhìn Tô Thần, Tô Thần nhìn mọi người, bị thương là ở đầu, không phải ở chân, cần ôm đi sao?! Sau đó bọn họ nhìn về phía Chu Bân, gã sờ mũi một cái, lúng túng cười cười, tuy gã thật sự có chút coi trọng bộ dáng của Tô Thần, thế nhưng gã ccũng không muốn cướp miếng ăn trong miệng hổ đâu!

Tần Tu Trạch ôm Tô Thần đến phòng tổng thống của mình trong club, đặt cậu xuống giường sau đo nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?” Nói xong thì thấy Tô Thần nhắm mắt không để ý tới mình, cũng không tức giận, lại hỏi: “Vậy cậu có đói bụng không? Có muốn uống chút nước không?”

Tô Thần âm thầm cười lạnh, đây là vừa đấm vừa xoa sao?! Tô Thần cảm thấy Tần Tu Trạch thật xấu xa, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, còn có khuynh hướng bạo lực!

Tần Tu Trạch thấy lông mi của Tô Thần giật giật, vẫn không nói chuyện, uy hiếp nói: “Cậu nếu tiếp tục không để ý đến tôi, tôi sẽ lập tức hôn cậu!”

Tô Thần mở choàng mắt, tàn nhẫn trừng Tần Tu Trạch một cái nói: “Lưu manh!”

Tần Tu Trạch hôn lên hai gò má của Tô Thần một cái, cười nói: “Mới biết sao? Tôi lúc nào cũng vậy!”

Đối với dạng người không biết xấu hổ như vậy, Tô Thần thật không biết phải nói gì, chỉ có thể từ trong kẽ răng nghiến ra hai chữ: “Vô liêm sỉ*!”

*Raw là '无耻'

Tần Tu Trạch bình tĩnh nhìn Tô Thần, “Bây giờ tôi muốn làm chuyện vô liêm sỉ hơn.”

Tô Thần bị ánh mắt trần trụi của Tần Tu Trạch làm cho hoảng hốt, đều là đàn ông, cậu đương nhiên biết ánh mắt đó của hắn có ý nghĩa gì.

Tô Thần cảm giác tóc gáy của mình đều dựng cả lên, đang không biết nên làm gì thì chuông cửa vang lên.

Tần Tu Trạch mở cửa, A Kiệt nhìn vết máu trên áo Tần Tu Trạch, kinh ngạc nói: “Mày bị thương?”

Tần Tu Trạch không muốn phí lời với A Kiệt: “Là Tiểu Thần, vừa nãy đã tìm bác sĩ băng bó, mày xem lại một chút đi.”

A Kiệt không lại nói: “Mày làm người ta bị thương?”

Tần Tu Trạch dừng một chút nói: “Tao không cố ý.”

Lúc A Kiệt đi vào, nhìn thấy Tô Thần sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, trên đầu là băng gạc, đôi mắt nhắm lại, không biết có phải đang ngủ hay không.

A Kiệt quét mắt nhìn Tần Tu Trạch, hỏi: “Mày đánh người?”

Tần Tu Trạch chỉ nhìn chằm chằm Tô Thần, không để ý đến A Kiệt.

A Kiệt đi đến chỗ Tô Thần, mở băng gạc trên đầu Tô Thần ra kiểm tra một chút, kết luận cũng tương tư như vị bác sĩ lúc nãy.

A Kiệt lại lấy ra một bình thuốc mỡ nói: “Bôi cái này lên vết thương mỗi này, sẽ không để lại sẹo.”

A Kiệt kiểm tra cho Tô Thần xong thì cùng Tần Tu Trạch đi đến phòng khách nói: “Mày sau này động thủ thì để ý chút, đánh hai ba roi là được, tuyệt đối đừng đánh lên đầu.”

Tần Tu Trạch cau mày nói: “Tao nói không phải cố ý, không có chuyện gì thì đánh em ấy làm gì?!”

A Kiệt nhìn cửa phòng ngủ không đóng, hạ thấp giọng, tò mò hỏi: “Cái này không phải là mày quyết tâm thu người vào tay chứ?! Nhìn mày như bây giờ chắc chưa thành công đâu nhỉ?” Vừa nãy lúc y kiểm tra vết thương cho Tô Thần thì phát hiện Tô Thần căn bản không có ngủ, bất quá sắc mặt kia thật khó coi.

Tần Tu Trạch nhíu mày nói: “Vậy thì sao?! Có phải mày quan tâm hơi nhiều rồi không?!”

A Kiệt cả kinh nói: “Đệt! Tao thật sự đoán đúng, mày tại sao lại làm loại chuyện bắt nạt như này chứ?” Tần Tu Trạch trước đây sẽ không như vậy, hắn không phải vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc hợp tác sao, không hợp thì tan, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng? Đã theo đuổi bao lâu rồi chứ, người ta vẫn không bằng lòng! A Kiệt tốt bụng nói: “Nếu cậu ta thật sự không muốn thì mày cũng bỏ qua đi, loại chuyện này không nên miễn cưỡng!”

Tần Tu Trạch thiếu kiên nhẫn mở cửa, đẩy A Kiệt ra ngoài, lúc đóng cửa còn nghe A Kiệt hô: “Chú ý đừng để vết thương dính nước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.