Editor: Sasaswa
Sau khi Tô Thần trở lại, hai người liền khôi phục cuộc sống ấm áp như trước khi đi Mĩ.
Tô Thần ở Mĩ khá lâu nên bài tập phải làm không ít, cậu bắt đầu sốt sắng làm bài, đa số thời gian trong một ngày đều nhốt mình ở trong phòng tự học, cuối tuần cũng không đến công ty Tần Tu Trạch nữa.
Mà Tần Tu Trạch so với trước đây còn bận rộn hơn, thường xuyên về muộn. Nhưng Tô Thần không có thời gian để ý đến hắn, cậu phải chuẩn bị bài thi cho mười môn trong học kì này, còn phải thi Tiếng anh cấp bốn, cậu mỗi ngày đều mệt mỏi ngủ gục luôn trên bàn.
Tần Tu Trạch biết Tô Thần gần đây rất bận, sợ cậu mệt mỏi, buối tối cũng ít khi lăn giường cùng Tô Thần, điều này làm cậu thoải mái không ít. Đối với thể lực kinh người của hắn, Tô Thần thật sự có chút không chịu nổi.
***
Ngày đó tan học, Tô Thần vai mang balo, hai tay đút túi, cúi đầu chậm rãi đi về căn hộ, mới vừa đi tới cửa tiểu khu đã bị một người chặn lại.
Tô Thần ngẩng đầu, là người thanh niên gọi là Tiểu Duệ, cậu cũng không quá quá kinh ngạc bởi vì mấy ngày trước trong lúc Tần Tu Trạch tắm rửa, điện thoại di động của hắn vang lên, Tô Thần nhìn màn hình hiển thị chữ “Duệ“. Sau khi Tần Tu Trạch tắm xong đi ra, hắn nghe điện thoại rồi đi ra ngoài. Tô Thần không biết hôm đó Tần Tu Trạch mấy giờ về, nhưng vào lúc ấy Tô Thần đã đoán được Tiểu Duệ có thể đã về nước.
Cảm giác Tiểu Duệ liên tục nhìn chằm chằm vào mình trên dưới đánh giá, lại không nói lời nào, Tô Thần nhíu mày nói: “Tần Tu Trạch không có ở đây.”
Tiểu Duệ nở nụ cười nói: “Tôi tới tìm cậu, cậu bây giờ có rảnh không? Chúng ta đến quán cafe gần đây ngồi một chút đi.”
Tô Thần không muốn tiếp xúc quá nhiều với người bên cạnh Tần Tu Trạch, đặc biệt là người này, vì vậy nhàn nhạt nói: “Anh muốn nói cái gì thì nói ở đây luôn đi.”
Tiểu Duệ nói: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi, nơi này có rất nhiều người qua lại.”
Tô Thần do dự một chút rồi cùng Tiểu Duệ đi đến quán cà phê gần đó.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, mỗi người gọi một ly cà phê, rất nhanh sau đó cà phê đã được mang lên, Tiểu Duệ uống một hớp, chậm rãi nói: “Tôi và A Trạch quen biết đã nhiều năm, anh của tôi là bạn học của hắn.”
Nhìn Tô Thần chỉ cúi đầu quấy cà phê không trả lời, Tiểu Duệ tiếp tục nói: “Sau khi A Trạch cãi nhau với cha mình thì đến Mĩ. Tôi cũng đi theo, thời gian sau đó chúng tôi cứ như vậy ở bên nhau.”
Tô Thần dừng quấy cà phê, ngẩng đầu nhìn Tiểu Duệ nói: “Anh muốn nói cái gì thì nói thẳng đi, tôi còn phải về làm bài tập.” Cậu còn rất nhiều thứ phải làm, không có thời gian ở đây nghe chuyện tình của hai người bọn họ.
Vẻ mặt Tiểu Duệ cứng lại một chút, “Được, vậy để tôi nói thẳng. Chuyện của cậu và A Trạch tôi cơ bản hiểu rõ, tôi biết cậu bị hắn ép buộc.” Nói xong thấy sắc mặt Tô Thần có chút tái nhợt, vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ gì khác.”
Tô Thần hít sâu một hơi, hỏi: “Tần Tu Trạch nói với anh?”
Tiểu Duệ lúng túng nói: “Không phải, là tôi hỏi anh tôi, anh tôi là trợ lí của Tần Tu Trạch, chính là trợ lí Chu.”
Tiểu Duệ tiếp tục nói: “Đừng trách anh ấy, là tôi kêu anh ấy kể chuyện của hai người, tôi thật sự rất thích A Trạch.”
Tô Thần hỏi: “Tại sao lúc trước anh không cùng hắn trở về nước?” Nếu lúc đó Tiểu Duệ cùng Tần Tu Trạch về nước, nói không chừng cậu sẽ không gặp chuyện xui xẻo như bây giờ.
Tiểu Duệ cười khổ một cái nói: “Tôi vào lúc ấy chỉ muốn mình trở nên ưu tú hơn, như vậy mới có thể cách A Trạch càng gần hơn, cùng hắn đi càng xa hơn! Nhưng tôi không nghĩ tới hắn lại chấm dứt triệt để như vậy, nếu biết trước, tôi lúc đó nhất định sẽ cùng hắn trở về.” Kỳ thực còn có một cái nguyên nhân khác, chính là vào lúc cậu ta nói với Tần Tu Trạch là mình muốn ở lại Mĩ để đào tạo chuyên sâu thì hắn ngay cả một câu ngăn cản cũng không có, hắn lúc đó chỉ cần nói một câu thôi thì Tiểu Duệ sẽ không chút do dự cùng hắn trở về. Vào lúc Tiểu Duệ tiếp tục ở lại Mĩ, còn có chút tức giận.